Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Lúc Offroad đến phía bên Rain cũng đã có mặt, thấy Offroad liền chào đón nói: "Người của Ajin hình như đã nghe ngóng được tin tức, tất cả đều bỏ chạy."

Offroad cau mày hỏi: "Dunk đâu? Có tìm được người không?"

Rain còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một người vội vã chạy tới, lớn tiếng nói: "Tìm được rồi! Ở phía sau kho hàng! Nhưng mà... Nhưng mà..." Vẻ mặt của người nọ tột cùng kinh hoảng, lời cũng không nói ra được.

Đáy lòng của Offroad chùng xuống, đẩy người nọ qua một bên bước nhanh về phía trước.

Phía sau kho hàng, là nơi chuyên dùng để chứa thực phẩm và rượu. Offroad vừa mới đi vào, đã thấy ở nơi xa xa có một bóng người máu me đầm đìa đang nằm trên mặt đất, chân Offroad mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ, nhưng mà Rain ở bên cạnh đã kịp thời đã lấy.

Offroad nhắm mắt, ổn định lại tinh thần, sau khi nhìn rõ người đó, trái tim như bị xé rách.

Cả người Dunk đều là máu, quần áo cũng bị máu làm cho ướt sũng, trên mặt đất cũng toàn là vết máu đã khô, không nhìn ra được vết thương chính xác ở chỗ nào.

Cậu vẫn còn ý thức, đôi mắt hé mở, nghe được âm thanh xung quanh, cậu từ từ đưa mắt nhìn, nhìn thấy Offroad còn cong mắt cười.

Offroad đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn cậu, trong đầu trống rỗng.

Rain ngồi xổm xuống kiểm tra sơ qua thân thể của Dunk, giọng nói như từ kẻ răng mà phát ra: "Tay chân Dunk đều đã gãy."

Tình huống hiện tại của Dunk không thể chờ đến lúc xe cứu thương tới được nữa, có người đã tìm tạm một cái cáng, Rain cùng Q cố hết sức thật cẩn thận mà đưa Dunk lên cáng.

Chờ đến lúc người được đưa lên xe, Offroad cũng lên theo, hình như lúc này Offroad mới tìm lại được thần trí, vươn ngón tay muốn sờ mặt của Dunk, đầu ngón tay lại không khống chế được mà run run.

Dunk chưa từng nhìn thấy biểu tình hoảng loạn và bất lực đến tận cùng như thế của Offroad, cậu đau đến mức hận không thể chết ngay lập tức, nhưng vẫn cố gắng mấp máy khóe môi, dùng hết sức mà nói: "Vẫn... Không..."

Thực xin lỗi, cậu lại khiến cho Offroad thêm phiền phức rồi.

Từ lúc những người đó vội vàng chạy trốn nhưng không bắn chết Dunk, Dunk liền biết, khẳng định là chú Offroad của cậu đã nhúng tay vào chuyện này rồi.

Kỳ thật cậu tình nguyện không để Offroad cứu mình, cậu một chút cũng không muốn liên lụy Offroad, càng không muốn Offroad vì cậu mà nợ ân tình của Saechua.

Offroad nhìn Dunk, miệng khép rồi mở, thật lâu cũng không nói được một lời. Từ lúc ba và cô của Offroad mất, Offroad không biết, hóa ra Offroad còn có thể thương tâm đau đớn đến mức mỗi nhịp thở đều như dao cứa vào tim thế này.

Dunk nhìn thấy Offroad khổ sở, đôi mắt cũng đỏ theo, cậu muốn nói mình không sao cả, kết quả vừa mở miệng trong họng lại phun ra một ngụm máu tươi.

"Dunk!" Offroad vô cùng hoảng sợ, đưa tay lau máu trên khóe miệng của Dunk, nhưng mà càng lau máu lại càng nhiều hơn nữa.

Dunk thở dốc, cậu biết bản thân mình sắp không xong rồi, mở to hai mắt nhìn Offroad, dùng hết sức lực toàn thân nói: "Đừng... Trách... Thiếu... Gia..."

Cả người Offroad liền chấn động, cả lời muốn nói cứ như vậy nghẹn trong họng.

Sau khi cậu bỏ trốn, cậu không biết Joong có bị liên lụy hay không, nên đã liên hệ cho Joong. Joong hỏi cậu ở đâu, cậu đã thành thật trả lời, không bao lâu sau, người của Yew liền tìm tới.

Nhưng mà cậu không trách Joong, một chút cũng không trách.

Cậu biết ân oán giữa Offroad và Wehern, tận mắt nhìn thấy Offroad có bao nhiêu thống khổ, cậu không muốn Joong cũng khổ sở như vậy. Cho nên, mọi thù hận cứ để cậu gánh vác, thiếu gia của cậu, mãi mãi được sống vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.

Offroad vẫn không ngừng gọi tên của Dunk, nhưng Dunk đã không nghe được gì nữa.

Có thứ gì đó vừa rơi lên mặt cậu, lành lạnh.

Giống như mười năm trước, lúc cậu ngã ở ven đường, bông tuyết rơi xuống, lạnh đến thấu xương.

Sau đó cậu nhớ rõ, mình chợp mắt một chút thôi, là có thể nhìn thấy Joong rồi.

Ánh mắt Dunk dần tan rã, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười.

*

Hôm nay Nine đến bệnh viên đã là giữa trưa.

Sáng nay khi Baifern thức dậy cảm thấy thân thể có chút không khỏe, cậu vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, sau khi xác định Baifern không có chuyện gì cậu mới đến bệnh viện.

Nine theo thường lệ đi đến phòng bệnh của Offroad, nhưng mà bên trong không có ai cả. Nine nhìn thấy bộ quần áo bệnh nhân trên giường, khuôn mặt lập tức trầm xuống.

Trước tiên Nine đến tìm hộ sĩ đã chăm sóc cho Offroad, vừa nghe thấy không tìm được người cô cũng luống cuống theo. Sau khi Offroad hạ sốt cũng không cần phải theo dõi liên tục nữa, với lại tính cách lạnh băng của Offroad, nếu không có chuyện gì người khác sẽ không dám tới quấy rầy.

Hộ sĩ buổi sáng đưa thuốc đến cho Offroad thì rời đi, căn bản không biết Offroad đã đi từ lúc nào.

Nine nghe xong, đang chuẩn bị cầm di động gọi cho Offroad thì có một số điện thoại lạ gọi tới.

Cậu nghe máy, hóa ra là Rain.

Rain nói bọn họ vừa mới tìm được Dunk, bây giờ đang trên đường đến bệnh viện của Nine, hy vọng Nine ở bên này có thể chuẩn bị sẵn sàng.

Nine hỏi: “Offroad thì sao? Offroad không có việc gì chứ?”

“Bác sĩ anh yên tâm, khun Kantapon không sao cả.”

Lúc này Nine mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, ngắt điện thoại liền lập tức cho bệnh viện sắp xếp, lại liên hệ tới bác hai của mình. Bác hai của cậu là bác sĩ chuyên khoa ngoại có tiếng trong nghề, vừa mới tham gia hội nghị học thuật về, Nine mời ông ấy tới, xem như cuộc phẫu thuật có thể nắm chắc hơn phân nửa.

Không bao lâu sau bọn người của Offroad đã đến, xe còn chưa kịp dừng hẳn, đã có mấy hộ sĩ đẩy cáng cứu thương tới.

Lúc Dunk được chuyển lên giường bệnh, hơi thở đã mỏng manh tới mức gần như không còn cảm nhận được nữa.

Nine không nghĩ tình huống sẽ nghiêm trọng như vậy, trước khi đẩy người vào phòng phẫu thuật, cậu ngẩng đầu nói với Offroad: “Anh phải chuẩn bị trước tâm lý.”

Offroad sửng sốt, đưa tay nắm lấy cổ áo của Nine, thấp giọng quát: “Chuẩn bị tâm lý? Nó vừa mới hai mươi tuổi! Cậu muốn tôi chuẩn bị tâm lý gì chứ!”

Rain nhanh chân bước tới nắm tay Offroad kéo ra, sau đó khuyên nhủ: “Khun Kantapon anh bình tĩnh một chút!”

Nine liếc nhìn Offroad, không nói gì nữa, xoay người đi vào phòng phẫu thuật.

Chờ Nine đi rồi, nhìn thấy Offroad không còn kích động như ban nãy nữa, Rain mới buông lõng tay.

Offroad đứng cạnh tường mãi vẫn không nhúc nhích, qua một hồi lâu, giống như là mất hết sức lực, mới dựa người vào bức tường, ngồi bệt xuống đất.

Rain muốn đưa tay đỡ Offroad dậy, Offroad lại gạt tay của Rain ra, giọng khàn khàn nói: “Đừng chạm vào tôi.”

Offroad trong ấn tượng của Rain vẫn luôn là một người cao cao tại thượng bày mưu tính kế, chưa từng gặp qua bộ dạng chật vật khổ sở như thế này của Offroad.

Rain lúc này mới cảm thấy hối hận, tại sao ngày đầu tiên xảy ra chuyện cậu lại không báo cho Offroad, tại sao cậu luôn nghĩ rằng Offroad căn bản sẽ không quan tâm đến sống chết của Dunk.

Bình thường Dunk vẫn luôn miệng nói “Chú Offroad của em”, bọn họ cũng không quan tâm tới, cứ cho rằng là Dunk một mình tự nguyện. Đến hôm nay Rain mới biết, Dunk ở trong lòng Offroad có bao nhiêu quan trọng.

Rain xoay người bước ra ngoài, gọi điện thoại báo cho Q tình hình ở bên này, sau đó hai người lại thương lượng một chút, vẫn là Q mang theo người đi điều tra ở những khu vực xung quanh, Rain sẽ tiếp tục ở lại bệnh viện.

Khi Rain quay lại, đã thấy Offroad ngồi trên mặt đất, gục đầu lên gối không cử động. Rain không nhịn được muốn bước tới đỡ Offroad dậy, nhưng còn chưa kịp hành động, đã nghe bên cạnh có tiếng bước chân.

Cậu quay đầu lại nhìn, thấy Daou cùng Pun đến, vội vàng chào hỏi.

Pun hỏi: “Tình huống như thế nào?”

Rain lắc đầu, thấp giọng nói: “Vẫn đang cấp cứu.”

Cậu nói chuyện với Pun, còn Daou bước chân vẫn không ngừng lại, lập tức đi tới trước mặt Offroad, gọi một tiếng: “Offroad Kantapon.”

Trong đầu Offroad loạn thành một đống, căn bản không chú ý việc Daou đã tới, nghe thấy có người gọi mình, lúc này mới mờ mịt mà ngẩng đầu lên.

Trên người Offroad mặc một cái áo sơ mi màu trắng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, càng làm cho những vết máu dính trên đó trở nên ghê rợn hơn nữa.

Trái tim Daou nhảy dựng, hắn ngồi xổm xuống nhìn Offroad, ánh mắt đảo qua một lượt trên người Offroad, giọng nói mang theo chút lạnh lẽo: “Cậu bị thương?”

Offroad ngơ ngác nhìn Daou, hình như không nhận ra người trước mắt, càng không biết đối phương đang nói cái gì.

Rain nghe được lời của Daou đi tới nhẹ giọng đáp: “Khun Kantapon không bị thương, đó là… Máu của Dunk.”

Daou không hé răng, nắm lấy cánh tay của Offroad đem người kéo lên. Offroad không có chút sức lực nào để kháng cự, theo Daou đứng dậy, lại bị đưa đến ghế ngồi xuống.

Daou nói với Pun: "Anh đi tìm chút thức ăn tới đây.” Pun còn chưa kịp đi đã bị Daou gọi lại, “Đừng lấy những món khác, cháo trắng là được rồi.”

Pun theo lời, Rain cũng có việc muốn nói với anh, cũng đi theo anh ra ngoài.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, Offroad vẫn như cũ không hề mở miệng nói chuyện, Daou tạm thời cũng không có thời gian lo lắng cho Offroad.

Điện thoại của hắn vẫn vang lên không ngừng, còn có một người là ông chú của Daou gọi qua. Từ sau khi Nantarn mất ông ta là người có ảnh hưởng nhất ở Saechua, bây giờ ông ta cũng phải đích thân gọi tới, có thể thấy chuyện này phức tạp đến mức độ nào.

Pun cùng Rain rất nhanh đã mang thức ăn về.

Vì thời gian quá gấp, Pun cũng không chú ý, trực tiếp mua cháo ở bệnh viện.

Cháo vừa mới nấu, Pun còn mua thêm một cái chén sứ nhỏ.

Anh mở nắp ra, đem cháo còn nóng từ từ đổ vào trong chén, sau đó cầm chén đưa cho Offroad dặn dò nói: “Cẩn thận nóng.”

Offroad căn bản không nghe thấy Pun đang nói cái gì, động tác máy móc mà nhận lấy cái chén, Offroad đưa tay ra, trên tay toàn là vết máu.

Offroad vẫn còn thất thần, suy nghĩ chuyện của Saechua, suy nghĩ chuyện của Dunk, muỗng cũng không cầm, cứ như thế đem chén cháo đổ vào trong miệng.

Daou vừa mới cất điện thoại ngồi xuống bên cạnh Offroad, nhìn thấy động tác của Offroad kịp thời bắt được tay của Offroad lại.

Offroad sửng sốt, quay đầu nhìn Daou một chút, ánh mắt cuối cùng cũng có tiêu cự. Sau khi nhận ra mình đang làm cái gì, biểu tình trên mặt có chút mệt mỏi.

Offroad đem chén cháo để qua một bên: “Chút nữa sẽ ăn.”

Cả buổi sáng Offroad chưa ăn uống gì cũng không muốn ăn. Nhưng mà hiện tại không giống trước kia, không thể không quan tâm tới thân thể của mình, nếu Offroad gục ngã, còn Dunk phải làm sao bây giờ.

Daou cầm chén lên, đưa tay về phía Pun: “Đưa muỗng cho tôi.”

Pun vội vàng đưa muỗng qua cho Daou.

Daou dùng muỗng đảo đảo cháo trong chén, thổi bớt hơi nóng, sau đó múc một muỗng cháo nhỏ, gạt qua chén, rồi mới đưa đến bên miệng của Offroad.

Offroad ngây người nhìn Daou, thần sắc của Daou lại thoáng hiện ra vẻ không kiên nhẫn, trầm giọng nói: “Há miệng ra.”

Offroad vẫn không có phản ứng, lần này Daou thật sự không vui, cau mày nói: “Đừng lãng phí thời gian.”

Offroad rũ mắt xuống từ từ ăn hết cháo.

Pun vẫn đứng bên cạnh hai người, mặt tràn đầy xấu hổ. Anh cảm thấy mình tiếp tục nhìn cũng không đúng, mà xoay người tránh đi lại càng không đúng.

Rain đứng cách xa hơn một chút, trên mặt không giấu được vẻ kinh ngạc.

Cậu theo Daou và Sangtai ra ngoài rất nhiều lần, cũng chưa từng thấy Daou đối với Sangtai làm những chuyện như thế này.

Cứ đút như vậy hết nửa chén, điện thoại của Daou lại vang lên không ngừng, hắn cũng không thèm để ý.

Chờ đến lúc cháo không còn nóng như ban nãy nữa, Offroad liền đưa tay cầm lấy cái chén: “Tôi tự ăn.”

Lần này Daou không tranh với Offroad nữa, nhìn Offroad ăn hết chén cháo, lúc này mới đứng dậy, nói với Offroad: “Cậu ở lại bệnh viện đi, chuyện sau đó tôi sẽ xử lý.”

Nói rồi, hắn mới đem cái điện thoại không ngừng kêu réo kia ra. Khi bước đến bên cạnh Rain, còn dừng lại nói: “Đi tìm một cái khăn lông ướt, cho cậu ấy lau tay đi.”

Sau đó cũng không đợi Rain trả lời đã nhanh chóng rời đi.

Pun cũng không nói được với Offroad mấy câu, vội vàng chào tạm biệt rồi nhanh chân đuổi theo Daou.

Có trời mới biết, bọn họ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán. Sau khi nhận được tin đã tìm thấy Dunk, người đã được đưa vào bệnh viện cấp cứu, Daou cư nhiên gác lại hết mọi chuyện để chạy tới đây.

Lúc đầu Pun còn không biết Daou muốn tới đây làm gì. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi, Daou có lẽ, có thể, có khả năng, đại khái là đến để lo cho Offroad ăn mà thôi.

Rain nhìn bóng dáng của Daou cùng Pun thật lâu sau mới khôi phục lại tinh thần. Người bên ngoài đều nói Daou vì Sangtai mà đuổi Offroad đi, hai người đã hoàn toàn đoạn tuyệt.

Nhưng mà vừa rồi, lúc Daou rời đi, điện thoại còn chưa kịp nghe, lại không quên dặn dò cậu lau vết máu trên tay cho Offroad.

Đây là thái độ đoạn tuyệt?

Rain cảm thấy mình bị ngốc mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro