Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 34

Cô lập tức đi lên lầu đến thư phòng của Aheny, lúc đi vào, cả di động cũng không được mang theo, chỉ có thể giao lại cho người của Aheny cất giữ, Aheny đúng là đề phòng cô tới từng chân tơ kẽ tóc.

June ngồi đối diện với Aheny.

Aheny vẫn đang uống thuốc, trên bàn còn để lại mấy lọ thuốc, tóc ông ta cũng bạc đi rất nhiều, cả thân người nhìn càng già nua hơn nữa. Lúc trước June nghe đồn ông ta bị mắc một đống bệnh, còn nghĩ đây chỉ là thủ đoạn lừa người, không nghĩ tới lần này ông ta vào tù, đã chịu không ít khổ sở.

Cô cũng không mở miệng gọi người, mắt thấy Aheny uống từng viên thuốc theo chỉ dẫn của hộ sĩ, sau đó lại nghỉ ngơi hít thêm một ngụm khí, mới ngẩng đầu hỏi cô: “Mày tới đây làm gì?”

June lộ ra một bộ dáng kinh ngạc, trợn to mắt nói: “Ba sinh bệnh, làm con gái đương nhiên là muốn đến thăm rồi.”

Aheny hừ lạnh một tiếng: “Mày còn nhớ tao là ba của mày à?”

June nhíu mày, oán trách nói: “Ba nói cái gì vậy, con làm sao lại không nhớ được chứ?”

Aheny dùng đôi mắt lạnh lùng mà nhìn June diễn kịch. Đứa con gái lớn này của ông ta, thật là con giỏi hơn cha, luận về tâm cơ thủ đoạn, so với ông ta còn muốn độc ác tàn nhẫn hơn.

Nếu ông ta còn chậm trễ thêm ít ngày nữa, nói không chừng Ajin sẽ vụt mất khỏi ta ông ta.

June thấy Aheny không đáp lời, cười nói: “Hôm nay con tới đây là muốn giảng hòa với ba đó nha.”

Cô vừa nói dứt lời, Piet liền tiến lên một bước, đem một ít tài liệu để trong tay June. June chậm rãi đem tập tài liệu đẩy đến trước mặt Aheny, gương mặt tươi cười mang theo vài phần lười biếng.

Aheny mở xấp tài liệu ra, chỉ nhìn sơ qua sắc mặt đã biến đổi, đem toàn bộ quăng xuống đất, tức giận nói: “Mày nằm mơ cũng đừng nghĩ tới!” Nói xong lại bởi vì cảm xúc kích động quá độ mà ho khan một trận.

“Ông ký cái này rồi, sau đó mọi người có thể cùng nhau sống vui vẻ, không phải rất tốt sao?”

June không động đậy, vẫn giữ cái bộ dạng lười biếng kia của mình, giống như cái người bị bệnh sắp chết trước mặt đây không hề liên quan gì tới cô cả.

Aheny ho khan đến mức hơi thở đứt quãng, mặt nghẹn đến đỏ bừng, vẫn là người chăm sóc ở bên cạnh rót một chén nước bưng tới cho ông ta. Aheny từ từ bình tĩnh lại cảm xúc, híp mắt âm độc mà nhìn June: “Tao nói cho mày biết, dù có chết tao cũng sẽ không giao Ajin lại cho mày!”

“Phải vậy không?” June cũng không nổi giận, chỉ nhướn mày hỏi lại một câu.

Cuộc đối thoại của hai người rơi vào bế tắc, điện thoại của June đột nhiên vang lên, cô vừa nghe thấy âm thanh ở bên kia, sắc mặt liền trở nên hưng phấn.

Người giữ điện thoại của cô vẫn đứng yên không cử động, June nhìn Aheny cười: “Tôi không nghe cuộc điện thoại này thật ra cũng không sao cả, nhưng mà ông có lẽ sẽ phải hối hận đó.”

Đôi mắt Aheny lạnh lẽo mà nhìn vào cô, cuối cùng vẫn hướng đến người giữ điện thoại ý bảo trả lại.

Người nọ tiến đến đem điện thoại đưa cho June, June nhìn thấy dãy số gọi đến, nụ cười càng tươi hơn nữa.

Đây là một cuộc gọi video đến, cô ấn “trả lời”, nhìn hình ảnh bên kia truyền tới, June lập tức “ây da” một tiếng.

Cô đưa điện thoại tới trước mặt Aheny, còn bày ra vẻ kinh ngạc nói: “Đây là ai vậy ha? Này không phải là con trai một của gia tộc Ajin sao?”

Từ video truyền tới là hình ảnh Yew nhắm hai mắt, ngoài miệng bị dán băng dính, huyệt thái dương bị một khẩu súng chỉa vào.

Đột nhiên Aheny muốn đứng dậy bắt lấy chiếc di động, June thu tay lại vừa lúc tránh khỏi ông ta. Aheny tức giận cả người phát run, giơ tay tát một cái thật mạnh lên mặt June, khóe mắt muốn nứt ra mà kêu: “June Ajin!”

Trên mặt June rất nhanh đã hằn lên vết dấu tay sưng đỏ, cô đưa đầu lưỡi liếm khóe miệng bị đánh đến bật máu, cười đến độ đôi mắt cong lên: “Năm đó ông hại chết con gái nhà người ta, nhưng lại không nghĩ tới, có một ngày con trai cưng của mình cũng có kết cục giống như vậy sao?”

Aheny vừa mới bùng phát một cơn tức giận, thân thể đã không chịu đựng được, vô lực mà ngồi lên ghế, đưa tay ấn ngực sắc mặt vô cùng khó coi: “Mày nói bậy bạ gì đó?”

June chậm rãi đem điện thoại để lên bàn, nhàn nhạt nói: “Earn chết như thế nào, chú đã kể hết với tôi rồi.”

Chớp mắt sắc mặt Aheny liền thay đổi.

June vờ than thở: “Chuyện này cũng không trách ông ấy được, ông ấy đi theo ông cả đời, cuối cùng cả nhà lại rơi vào cảnh tang khóc. Đổi lại là người khác, cũng sẽ suy xét tìm cho mình một người chủ mới.”

Aheny cười nhạo một tiếng: “Đúng vậy thì sao? Chỉ với dăm ba câu này của mày, mày cho rằng Saechua sẽ tin mày sao? Sẽ vì cái thứ nuôi chỉ tốn tiền lại còn sớm chết đó mà đi báo thù sao?”

Dunk không ra mặt, Aheny cho rằng người chỉa súng vào Yew là người của June, cho nên khi nói chuyện cũng không hề cố kỵ. Do đó không phát hiện ra, trong lúc ông ta nói chuyện ở bên kia khẩu súng đã run run, có thể thấy rõ là do người cầm súng có dao động cực lớn, đến cả súng cũng không nắm chắc nữa.

“Thứ nuôi chỉ thêm tốn tiền?” June cười hỏi lại, “Trong mắt của ông, tất cả con gái đều là thứ nuôi cho tốn tiền, đều là mệnh ti tiện, dù có xuất sắc thế nào, cũng không thể so với con trai bảo bối của ông chứ gì.”

Aheny cười nhạt một tiếng xem như là đồng ý.

June lại mất khống chế, nắm chặt bàn tay, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, cô hét lên: “Cho nên vào lúc mẹ tôi hấp hối ông cũng không đến gặp mặt một lần! Cho nên từ sau khi em tôi sinh ra ông cũng không tới nhìn nó một cái! Ông chỉ biết có mỗi thằng con trai bảo bối Yew đó!”

Mẹ của June sau khi sinh đứa con gái thứ ba vì sinh khó mà qua đời.

Lúc ấy Aheny ở bệnh viện, nghe tin con vừa chào đời, lại là con gái, liền xoay người đi mất.

Bác sĩ nói người không thể cứu được, June mới tuyệt vọng mà gọi điện thoại tới, cầu xin ông ta trở về nhìn mặt mẹ mình một lần cuối, ông ta phớt lờ. Bởi vì tình nhân của ông ta, ở một bệnh viện khác cũng sinh, là con trai, cũng chính là Yew.

Lúc đó June còn chưa học tới sơ trung, cô ôm đứa em gái mới vừa học tiểu học của mình vào lòng, nhìn mẹ mình thần trí bất ổn cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi: “June à, ba của con có tới không... Ông ấy có tới không...”

Bà ấy cứ hỏi như vậy, hỏi không biết bao nhiêu lần, mãi cho đến khi sức cùng lực kiệt trút hơi thở sau cùng.

June nhớ lại tình cảnh bất lực cùng thống khổ của mình lúc đó, lại nhớ tới đã nhiều năm trôi qua như vậy ông ta vẫn ngoảnh mặt ngó lơ không thèm để tâm đến ba chị em của mình, ánh mắt cô càng thêm hung ác, từng chữ từng chữ đều như từ kẻ răng mà phát ra, mang theo hận ý từ trong xương tủy: “Aheny Ajin, tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay ông không chịu ký vào phần văn kiện này, tôi sẽ khiến cho ông tận mắt nhìn thấy Yew chết ngay trước mặt của ông!”

Năm đó cô còn quá nhỏ, cái gì cũng không làm được, đã không bảo vệ được cho mẹ, càng không bảo vệ tốt cho em gái của mình. Bây giờ cô, mặc kệ phải trả một cái giá đắt như thế nào cũng muốn đoạt lại Ajin, cho dù phải đồng quy vu tận với Aheny và Yew, cô cũng sẽ không để cho bọn họ được toại nguyện!

Tất cả người trong phòng đều móc súng ra chỉa về phía của June, Piet ở phía sau lưng của June bước lên một bước đứng bên cạnh cô, June lại cười thêm điên cuồng: “Dù hôm nay tôi có chết ở đây, cũng chỉ là một mạng đổi một mạng. Thứ nuôi tốn tiền này lại đổi lấy được mạng thằng con trai một của Ajin, vụ mua bán này quả thực không lỗ.”

Điện thoại đặt trên bàn, vẫn là hình ảnh Yew như cũ chưa tỉnh lại, khẩu súng vững vàng mà kề vào đầu của cậu ta. Chỉ cần bóp nhẹ cò súng, óc và huyết cùng văng ra một lượt, thì cho dù có là thần tiên, cũng không cứu được.

Sắc mặt Aheny ngày càng trắng bệch, ông ta run rẩy mà vươn ngón tay ra chỉ vào June, mở miệng muốn nói, nhưng đôi môi lại giật giật, một chữ cũng chưa thốt ra được, người đã ngã quỵ.

*

Buổi tối hôm đó sau khi Offroad biết tin mình bị bệnh, đã ngồi ở ban công suốt cả đêm, gạt tàn thuốc bên cạnh đầy tới mức sắp thành một cái núi nhỏ.

Kỳ thật Offroad không phải là một người thích hút thuốc. Chỉ có những lúc áp lực cực lớn hoặc là tâm trạng không ổn định, mới châm một điếu thuốc mà hít vài hơi, nhìn ánh lửa nhỏ bé trên đó từ từ tan biến đi, suy nghĩ trong lòng cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại.

Nhưng mà lúc này đây, dù có hút thêm bao nhiêu điếu đi nữa cũng vô dụng.

Offroad cảm thấy mệt mỏi.

Cái gọi là tham vọng, nhiệt huyết, những hy vọng, khao khát đối với thế giới này chỉ như cát chảy giữa kẽ tay, dù có nắm chặt thế nào cũng không giữ được. Huống chi bây giờ, một chút sức lực để nắm lấy tay Offroad cũng không có.

Trời đã sáng, cả thế giới cũng sinh động trở lại. Offroad dựa vào lan can quan sát các y bác sĩ và bệnh nhân ra vào trong hoa viên bên dưới. Cố gắng tìm một chút hơi thở của sự sống từ những con người này, nhưng mà nhìn thật lâu, trái tim vẫn lạnh giá như cũ.

“Offroad.” Một giọng nói trầm thấp ở sau lưng vang lên.

Offroad chậm rãi mà quay đầu lại, nhìn thấy Nine đang đứng ở cửa, sắc mặt cậu rất khó coi. Y tá đi bên cạnh cậu ấy vẻ mặt cũng khẩn trương theo.

Offroad mới phản ứng lại mà nở nụ cười: “Sao nào? Cậu cho rằng tôi muốn nhảy xuống đó à?”

Nine đi đến trước mặt Offroad, nhìn kĩ một lượt sau đó mới hỏi: “Anh ở chỗ này bao lâu rồi?”

Offroad nói: “Không lâu.”

Nine đưa mắt nhìn cái gạt tàn thuốc trên bàn, đè nén cơn giận dữ của mình, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể nói: “Anh về giường đi.”

Offroad biết Nine ở bên cạnh đang sắp phát hỏa, cũng không dám trêu người nữa, liền xoay người đi vào trong phòng bệnh.

Nine đi theo phía sau, nói với y tá: “Đo nhiệt độ cho anh ấy đi.”

Y tá gật gật đầu đi đến bên cạnh Offroad, Offroad cũng phối hợp với động tác của cô, sau khi lấy được kết quả, y tá đưa tới cho Nine.

39 độ.

Nine nhìn cây nhiệt kế thật lâu cũng chưa lên tiếng.

Không khí trong phòng lạnh lẽo đến đáng sợ, Offroad cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi: “Lại sốt rồi à?”

Nine không để tâm đến, cô y tá bên cạnh thật cẩn thận mà gật đầu.

“Chút bệnh nhỏ thôi mà, uống thuốc là được.”

Cô y tá không dám nói tiếp, Nine ngẩng đầu lên lạnh như băng mà liếc một cái, lại dặn dò y tá đi chuẩn bị thuốc, sau khi đám người rời đi, cậu mới đến bên cạnh giường của Offroad, lạnh giọng hỏi: “Cái mạng này của anh, không cần nữa đúng không?”

Offroad cười cười, không biết là do sốt cao hay là vì cả đêm không ngủ, nụ cười có chút bất lực: “Không phải, là tôi thấy tiếc cho bệnh viện nhà cậu.”

Offroad còn có thể nhẹ nhàng mà cười đùa với cậu, nhưng Nine thật sự cười không nổi. Có lẽ đối với Offroad ở bệnh viện, ở khách sạn hay ở bất kì nơi nào khác đều không thành vấn đề, cũng không có gì khác biệt. Nhưng cậu không thể nào nhìn Offroad bỏ bê bản thân mình như vậy.

Nine ngồi xuống canh giường của Offroad, nghiêm mặt nói: “Anh phải cố gắng nghỉ ngơi cho tốt. Khối u trong não của anh hiện tại vẫn là giai đoạn đầu, hy vọng chữa khỏi rất lớn, nhưng phải thực hiện phẫu thuật mở hộp sọ. Nếu còn trì hoãn thêm nữa, khối u sẽ phát triển thành ung thư, sẽ...”

Sẽ như thế nào, Nine tạm dừng một chút, miệng mấp máy mấy lần cũng không dám nói ra câu tiếp theo.

“Được.” Offroad vẫn cười, “Tôi sẽ suy xét.”

Lần này Nine không vội vàng, cũng không tức giận, cậu nhìn vào Offroad nói: “Offroad, có lẽ ở trong mắt của anh tôi và Baifern không là gì cả. Nhưng chúng tôi thật sự xem anh là bằng hữu, cũng thật sự hy vọng anh sẽ sống tốt.”

Chút ý cười còn sót lại trên môi Offroad cũng từ từ phai dần đi, quay đầu nhắm mắt lại, thật lâu sau mới cất giọng khàn khàn nói: “Tôi biết.”

Nine đợi thêm một lát nữa, nhưng ngoài câu ‘tôi biết’ cũng không còn thêm gì khác. Nhưng mà đối với quan hệ của bọn họ, lời cũng chỉ có thể nói tới đây thôi. Con người của Offroad, chuyện muốn làm, quỷ thần đều không cản được, chuyện không muốn làm, cho dù có cầu xin khuyên bảo như thế nào, cũng sẽ không đem để vào lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro