Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Daou vừa đi, Nine vội cúi thấp người nhìn Offroad, thấy Offroad xác thật không có bị thương mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi. Lúc cậu vừa mới đi vào, thấy Daou nắm lấy cổ áo của Offroad còn nghĩ là hai người đánh nhau.

"Anh với anh ta sao lại thế này?" Nine nhíu mày hỏi.

Offroad không có phản ứng, cậu phải hỏi thêm lần nữa, Offroad mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt đều là mệt mỏi: "Không có gì, chỉ là cãi nhau vài câu thôi."

Nine không lên tiếng, Offroad lại hỏi: "Khi nào thì tôi có thể xuất viện?"

Lòng Nine ảm đạm vô cùng: "Tạm thời vẫn chưa thể."

"Tại sao lại chưa thể?"

"Anh vẫn còn chưa khá hơn."

"Đã hết sốt rồi."

"Còn phải ở lại theo dõi, nói không chừng..."

"Nine." Offroad cắt ngang lời của cậu, "Cậu biết rồi đó, người nhà của tôi đều đã mất, trên đời này không còn ai có thể quyết định thay tôi được nữa."

Nine sửng sốt.

Offroad nhìn thẳng vào Nine, âm thanh bình tĩnh: “Cho nên cậu nói cho tôi biết, tôi mắc bệnh gì?”

Nine đối diện với Offroad, xác định Offroad bình tĩnh là thật không phải giả vờ, mới tránh đi tầm mắt của Offroad, giọng khàn khàn nói: “U màng não.”

Chiều nay Offroad đi làm kiểm tra cộng hưởng từ, kết quả chẩn đoán là u màng não. Cái này vốn không phải chuyên khoa của Nine nên cậu cũng không rõ cho lắm, đành mở cuộc họp với các bác sĩ chuyên khoa não của bệnh viện tới tận bây giờ mới xong.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ giấu Offroad, nhưng mà không ngờ Offroad lại có thể đoán được nhanh như vậy. Hoặc, thực ra Offroad đã có linh cảm về việc này từ lâu nên mới chần chừ không muốn tới bệnh viện làm kiểm tra.

Nine giải thích tình hình cụ thể thêm một lần nữa.

Offroad nghe Nine nói về vị trí phát triển của khối u, kích thước mặt cắt của nó, nhưng Offroad lại cắt ngang lời của cậu: “Tôi còn sống được bao lâu nữa?”

Nine đơ người, sau đó cả giận nói: “Cái gì mà còn có thể sống được bao lâu! Tôi vừa mới nói, nó vẫn ổn, khả năng chữa khỏi rất cao.”

Đây cũng là chuyện Nine cảm thấy may mắn nhất, nếu là khối u ác tính, cho dù có phẫu thuật thành công thì cũng chỉ sống thêm được vài năm thôi.

Offroad chậm rãi cười rộ lên, nhẹ giọng hỏi: “Nine, tôi sống hay chết có gì khác nhau đâu?”

Hô hấp của Nine đông cứng lại, sa sầm mặt nói: “Bây giờ anh không thực sự bình tĩnh, tôi cũng không muốn nhiều lời với anh nữa. Anh nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta sẽ bàn lại.”

Lời nói vừa dứt, cậu liền cầm theo sổ khám bệnh đi ra ngoài.

Offroad nhìn phòng bệnh đã yên tĩnh trở lại, trong lúc hốt hoảng có chút nghi ngờ, có phải trò hề vừa rồi là do chính Offroad tưởng tượng ra hay không.

Offroad đưa tay với lấy chiếc điện thoại, mở album tìm kiếm bức ảnh mà đã xem qua ngàn vạn lần.

Trên ảnh chụp là Phupha nhìn về phía trước một cách ngốc nghếch, nụ cười của Star vẫn như cũ vô cùng rạng rỡ. Còn có một Offroad bé nhỏ đang bị ba mình ôm vào trong ngực, lại có vẻ không được cao hứng mà bĩu môi.

Ngón tay của Offroad dừng trên màn hình, nâng niu, nhẹ nhàng vuốt ve bức ảnh hết lần này tới lần khác.

Bờ biển.

Người ngồi trên xe lăn vẫn không hề nhúc nhích, từ nơi xa nhìn lại, sóng biển từng đợt từng đợt thay phiên nhau xô vào bờ, giống như rất nhanh sẽ đem người ta nuốt chửng.

Có người tiến lên phía trước, trên mặt đều là vẻ lo lắng: “Thiếu gia, quay về thôi. Trời đã tối rồi, ngoài biển rất lạnh, lỡ bị bệnh phải làm sao đây.”

Sangtai cũng không hề quay đầu lại, vẫn như cũ nhìn vào mặt biển nói: “Ngồi thêm một chút thôi, một chút thôi sẽ đi.”

Người nọ nhíu mày, cũng không dám khuyên nữa, đành vâng lời mà lui về phía sau.

Sangtai một tay cầm điện thoại, tay còn lại từng nhịp gõ vào tay vịn của xe lăn.

Gió biển về đêm mang theo hơi ẩm, giống như lòng người hiện tại lạnh lẽo như băng.

Hôm nay cậu ta ở chỗ này hôn Daou, bị Daou đẩy ra.

Cậu ta còn cho rằng hắn ghét bỏ vì mình là tên tàn phế, cậu ta còn bảo đảm sau này nhất định mình sẽ khỏe lại, nhưng Daou lại nói, hắn là bởi vì Offroad.

Hắn thậm chí còn nói với cậu ta, nếu cậu ta vẫn muốn ở lại trong nước, hắn sẽ cho người tới chăm sóc, còn nếu không muốn, hắn sẽ sắp xếp cho cậu ta về nước.

Sangtai nghe xong cảm thấy vô cùng khó hiểu, trong lòng cậu ta còn hoài nghi người này có phải là Daou hay không.

Daou sao có thể để tâm đến Offroad như thế được.

Mặc kệ hai người bọn họ lại hợp tác để đạt được lợi ích gì, một lần nữa thỏa thuận điều kiện gì, đều là do Offroad giở trò cũ, dùng thủ đoạn uy hiếp Daou.

Sangtai nhất định sẽ khiến cho bọn họ không thể ở bên nhau.

Cậu ta vẫn luôn là một người hiểu chuyện đúng mực, nhưng mà đối với những thứ mình muốn, cậu ta cũng không phải là một đứa trẻ đơn thuần ngây thơ để có thể dễ dàng từ bỏ.

Điện thoại vang lên.

Sangtai cúi đầu nhìn thấy, trên miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nghe điện thoại liền thở dài: “Đại thiếu gia Watamonpee mặt mũi cũng thật lớn nha, muốn hẹn người ăn một bữa cơm còn cần phải xếp hàng chờ.”

Không biết ở bên kia Pern nói gì đó, bên này Sangtai cười đến độ đôi mắt cong lên.

Hai người lại nói chuyện thêm một lát, cuối cùng Sangtai cũng gật đầu đáp: “Được, như vậy đi, ngày mai gặp.”

*

Dunk lái xe, cậu phải đi rất lâu mới tìm được chỗ ở hiện tại của Yew.

Đứng bên ngoài biệt thự là hai người đàn ông mặc tây trang màu đen, Dunk nhìn lướt qua liền biết hai người anh em này làm cùng nghề với mình.

Cậu đậu xe vào chỗ sau đó đi qua, một người trong số họ đánh giá cậu từ đầu tới chân, hỏi: “Khun Natachai?”

Dunk gật đầu đáp: “Đúng vậy.”

Người nọ tiến lên một bước, trầm giọng nói: “Thật ngại quá, mời anh phối hợp kiểm tra với chúng tôi một chút.”

Dunk hiểu đây là nhiệm vụ của bọn họ, nên cũng phối hợp giơ tay lên.

Động tác của người nọ rất nhanh nhạy, sờ từ bả vai tới ống quần của Dunk, không phát hiện ra súng ống hoặc bất cứ vũ khí gì, lại dùng máy dò kìm loại quét một lượt trên người Dunk, ngoại trừ chiếc điện thoại trong túi, hoàn toàn không có thứ gì khác. Lúc này mới nhẹ nhõm mà thở ra một hơi, nghiêng người nhường đường: “Khun Dunk mời.”

Dunk đi vào trong, dì giúp việc của Yew ra chào đón, hòa khí nói: “Mời cậu trực tiếp đi lên lầu hai, thiếu gia đang ở trong phòng chờ cậu.”

Dunk gật đầu: “Cảm ơn.”

Cậu đi rất chậm, quan sát và ghi nhớ hết tổng thể cấu trúc của ngôi nhà, bao gồm khoảng cách từ cầu thang cho đến cổng, sau đó mới bước chân đi lên lầu.

Lầu hai căn phòng thứ ba bên tay trái cửa không đóng, Dunk đi vào quả nhiên nhìn thấy Yew đang ngồi trên chiếc ghế ngoài ban công, trước mặt để mấy quyển sách, nhưng người lại cầm di động mà xem.

Dunk đứng ở cửa dừng bước chân: “Yew thiếu gia.”

Yew cũng không nâng mi mắt lên mà nhìn, chỉ nói một tiếng: “Vào đi.”

Dunk đi đến trước mặt cậu ta, Yew đành cất điện thoại, hỏi: “Cậu đến đây là muốn nói với tôi chuyện gì?” Ngày hôm qua Dunk gọi điện đến, bảo là có chuyện cực kì quan trọng muốn nói. Yew vô cùng ngạc nhiên, người như Dunk, tự nhiên lại có chuyện muốn nói với cậu ta? Nên hôm nay mới hẹn cậu tới đây.

Dunk nhìn ngó khắp nơi một lượt, có chút không yên tâm nói: “Chúng ta đi vào trong nói đi, chuyện này có liên quan tới thiếu gia.”

“Có liên quan tới Joong?” Yew nhíu mày.

Hiện tại Joong không ở thành phố, hắn đã ra nước ngoài xử lý giúp cậu ta một ít vấn đề liên quan tới tài sản. Vốn dĩ Yew còn có chút thất thần, nhìn thần sắc của Dunk nghiêm túc như thế, cũng không khỏi khẩn trương theo.

Cậu ta đứng dậy đi vào trong thư phòng, Dunk đi theo phía sau, hai người vừa mới ngồi xuống ghế sofa, dì giúp việc của Yew đã đem trà lên, đặt ở trước mặt Dunk.

“Cảm ơn.” Dunk gật đầu với bà ấy.

Chờ mọi người lui ra, Yew mới một lần nữa mở miệng: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Dunk nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cậu ta, hỏi: “Yew thiếu gia, anh có biết cha mẹ của thiếu gia nhà tôi vì sao mà chết không?”

Yew sửng sốt, nét mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Đương nhiên biết, cha mẹ của Joong vì tai nạn xe mà qua đời.” Xong rồi lại nói, “Cái này có liên quan tới chuyện cậu muốn nói?”

Dunk không trả lời vấn đề của Yew, ánh mắt vẫn dán trên người cậu ta: “Có liên quan gì, anh thật sự không biết sao?”

Yew càng thêm khó hiểu, tức giận nói: “Rốt cuộc là cậu muốn nói gì! Đừng vòng vo với tôi!”

Biểu tình trên mặt Yew không có chột dạ, không có che giấu, chỉ có bực bội cùng mất kiên nhẫn. Trong lòng Dunk thầm thở dài một hơi, cậu vốn dĩ không phải là kẻ biết cách nhìn người, nếu là Yew đóng kịch, cậu căn bản cũng không có cách nào nhìn ra được.

Kế hoạch ban đầu cậu định ra đã không thể thực hiện được.

“Anh cứ bình tĩnh.” Dunk đứng lên, đi tới bên cửa nhìn trước nhìn sau một hồi, sau khi xác nhận không có ai mới đóng cửa lại.

Yew nhíu mày nhìn về phía cậu, Dunk vội giải thích: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”

Yew không nói gì nhưng cũng không ngăn cản. Thật ra trước nay cậu ta vẫn vô cùng tín nhiệm Dunk, không hề có ý nghĩ phải đề phòng đối phương. Lần trước lúc Yew bị bắt cóc, đều là do tên Dunk ngu ngốc này liều mạng đi cứu cậu ta, thậm chí còn giúp cậu ta băng bó vết thương ngoài da.

Đóng cửa xong, Dunk lại đến bên cửa sổ kéo cửa kính lên, lúc này mới đi trở về, bước chân dừng ở bên trái phía sau lưng Yew.

“Chuyện này, cũng là trong lúc vô ý tôi mới biết được.” Cậu mở miệng nói.

Yew bị lời nói của cậu dụ dỗ muốn quay đầu lại nhìn, kết quả vừa mới quay đầu, Dunk đã dùng tay đánh một cái mạnh vào cổ của cậu ta, còn chưa kịp phát ra tiếng động người đã ngất đi.

Dunk lật người của Yew lại để trên ghế sofa xác nhận quả thật cậu ta đã bị đánh ngất, lúc này mới đưa tay sờ soạng trên người Yew, rất nhanh đã tìm được một khẩu súng.

Chuyện này giống như những gì cậu đã nghĩ, Ajin hiện tại loạn thành một đống, Yew luôn ở trong tình thế nguy hiểm, trên người cậu ta nhất định sẽ mang theo súng phòng ngừa trường hợp bất trắc.

Dunk đem khẩu súng để qua một góc trên ghế sofa, lại móc từ trong túi ra đoạn dây thừng cùng băng dính đã chuẩn bị sẵn trước đó, động tác nhanh gọn trói tay Yew lại, dùng băng dính dán vào miệng của cậu ta, sau đó đem Yew đến một góc phòng.

Cậu làm những việc này một cách vô cùng bình tĩnh, một chút biểu cảm trên mặt cũng không có, làm xong mọi thứ, cậu mới dùng điện thoại gọi ra ngoài.

Nhà cũ của Ajin.

Một chiếc xe Bently màu đen từ đằng xa chậm rãi lái tới, xe dừng trước cổng, có người nhanh chân tiến tới khom lưng mở cửa xe.

Trước khi người trên xe bước xuống đã nhìn thấy một đôi giày cao gót màu đen với kiểu dáng đơn giản và thanh lịch. Tiếp theo đó là chiếc váy đỏ bó sát người tôn lên đường cong duyên dáng, mái tóc đen dài được búi sau đầu, phô diễn hết tất cả các đường nét thanh tú và quyến rũ của người phụ nữ này.

June bước xuống xe, trong tay còn cầm một cái ví da màu đen, bên ngoài chiếc ví là chữ viết tắt tên của cô được đính bằng kim cương, móng tay cũng được sơn một màu đỏ rực rỡ, thoạt nhìn cả người trông gợi cảm vô cùng.

Người mở cửa cho cô cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám gọi một tiếng: “Đại tiểu thư.”

June không trả lời, ánh mắt đảo qua nơi bố trí của các vệ sĩ, lười biếng hỏi: “Bày bố hoàng tránh như vậy, là muốn hoan nghênh tôi, hay là muốn dọa cho tôi chết khiếp vậy ha.”

Người nọ nghe được giọng nói trêu đùa của cô, không dám hé răng, sau lưng đổ một tầng mồ hôi.

June hờ hừng nhìn người nọ một cái, không nói thêm gì nữa, đi vào bên trong.

Cô vừa đi, người đàn ông đi phía sau cô cũng nhấc chân đi theo.

Đi tới cửa, những người canh giữ bên ngoài lại không có ý nhường đường, bước chân June cũng không dừng lại, người nọ đưa tay chặn cô rồi nói: “Mời đại tiểu thư phối hợp kiểm tra với chúng tôi.”

June còn chưa cử động, người đi phía sau cô đã vọt lên trước gạt tay người nọ đi.

Không khí trong phút chốc trở nên căng thẳng, June nhàn nhạt mà gọi một tiếng: “Piet.”

Người tên Piet kia lập tức rút tay lại, cúi đầu lui về phía sau June.

June nhìn gã đàn ông ngăn cô lại, đem cái ví đưa qua, cười nói: “Cứ tự nhiên.”

Người nọ thu tay về nhận lấy cái ví mở ra, sau khi xác nhận không có vấn đề gì mới đem đồ trả lại cho June. Piet cũng bị người khác xét qua một lượt, không phát hiện ra điều gì khác thường, người nọ được đồng nghiệp đến báo lại, nghiêng người cúi đầu nói: “Mời đại tiểu thư.”

Cuối cùng June cũng được bước vào cửa chính, trên mặt cô lại nở một nụ cười trào phúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro