Chương 32
Sangtai nhẹ giọng nói: “Anh có thể dắt em đi trên bờ cát một chút được không?”
Daou xoay người, cầm hai tay Sangtai dắt lên. Chờ cho cậu ta đứng vững, mới lui về sau một bước, Sangtai cúi mắt xuống, cũng chậm rãi đi về phía trước từng bước một.
Cú đi như vậy được bảy tám bước, nhìn Sangtai có chút mệt mỏi, Daou nói: “Được rồi, tới đây thôi.”
Sangtai gật gật đầu, trầm mặc một chút đột nhiên nói: “Lúc em bị kẹt ở trong xe chân rất đau, cũng không biết mình có phải đã chết hay không.”
Cậu ta gắt gao cắn môi dưới, khống chế lại cảm xúc một chút mới tiếp tục nói: “Sau đó em cứ mơ mơ màng màng mà nghĩ, nếu em chết rồi phải làm sao bây giờ, em thậm chí còn chưa được gặp anh lần cuối.”
“Em vẫn luôn rất hối hận, chính mình đã lãng phí nhiều năm như vậy, em...”
“Sangtai.” Daou ngắt ngang lời của cậu ta, thần sắc nhu hòa ban nãy dường như đã biến mất, ánh mắt thâm trầm, lại trở về bộ dạng là một Daou mà người ta không thể nào nắm bắt được.
Sangtai sững sờ.
Daou nhìn cậu ta, hồi lâu mới mở miệng nói: “Xin lỗi, anh...”
Sangtai nắm chặt tay Daou, ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Nhưng...
*
Lúc Offroad tỉnh lại đã là buổi tối.
Trong phòng rất an tĩnh, Offroad muốn ngồi dậy, vừa mới dùng sức tay đã truyền đến một trận đau, quay đầu lại mới phát hiện trên mu bàn tay trái còn gắn kim truyền.
Trên mặt lộ ra một nụ cười giễu.
Lúc này có một cô y tá từ ngoài cửa đi vào, đôi mắt quan sát túi truyền dịch của Offroad, cô bước nhẹ chân đi đến bên cạnh giường, chuẩn bị rút kim ra cho Offroad, bất ngờ đối diện với tầm mắt của Offroad, hoảng sợ: "Khun Kantapon anh tỉnh rồi?"
Offroad gật gật đầu.
Cô cười nói: "Bây giờ tôi sẽ rút kim ra, anh đừng cử động." Nói rồi cô cúi người, động tác thành thục dứt khoát mà rút kim. Sau khi rút kim ra lại ấn vào chỗ tiêm một chút, thấy máu không hề chảy nữa, mới thu dọn đồ đạc đứng lên.
"Cảm ơn." Offroad thấp giọng nói.
"Đừng khách sáo." Cô y tá nở một nụ cười ngọt ngào, lại nói: "Anh đói bụng chưa? Tôi kêu nhà ăn đưa chút đồ ăn tới nhé?"
Offroad lắc đầu: "Không cần đâu, bây giờ vẫn chưa muốn ăn."
Cô y tá tưởng Offroad không thích món ăn ở bệnh viện của mình, còn muốn nói đỡ mấy câu. Lời vẫn chưa kịp nói, đã thấy thần sắc lãnh đạm và mệt mỏi trên khuôn mặt của Offroad, đành đem những lời đó nuốt trở về. Chỉ nói: "Vậy anh nghỉ ngơi trước, hiện tại bác sĩ Nine đang mở cuộc họp, một lát nữa sẽ tới đây."
Offroad đưa mắt nhìn ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, có chút nghi hoặc nói: "Mở họp?"
Cô y tá gật gật đầu giải thích: "Buổi chiều anh có làm cuộc kiểm tra, bây giờ bác sĩ Nine cùng với những bác sĩ khác đang thảo luận kết quả."
Offroad sửng sốt, chờ y tá đi rồi, mới từ từ nhớ lại từng chuyện đã xảy ra.
Đầu tiên là Daou tới, nói về chuyện của Earn, lại nghĩ đến tình hình hỗn loạn hiện tại bên trong của Ajin, Offroad không khỏi nhíu hạ mi. Sau đó không bao lâu, Daou nhận được điện thoại của Sangtai liền rời đi. Lúc ấy cơn đau đầu lại tái phát, đi rót nước không cẩn thận ngã trên mặt đất, trong lúc đau đớn đến độ ý thức mơ hồ hình như đã nghe được giọng của Dunk.
Offroad ngồi dậy, nhìn một lượt quanh căn phòng, lại lấy chiếc di động từ trên tủ đầu giường.
Điện thoại đặt chế độ im lặng, màn hình sáng liên tục, là các cuộc gọi và các tin nhắn chưa kịp đọc.
Trong đó số người quan tâm Offroad cũng có, mà những người không có ý tốt chỉ muốn lấy thông tin cũng có. Loại người đầu tiên thì ít, mà loại thứ hai lại chiếm số đông. Trừ những cái này ra, một chút chuyện liên quan tới công việc cũng không có. Lại nhớ ra Daou đã thu hết toàn bộ quyền lực từ trong tay của Offroad rồi, mà những người ban đầu muốn dựa vào Offroad để leo lên Saechua, mắt thấy gió đổi chiều, liền bỏ mặc không quan tâm nữa.
Offroad vốn không để những người đó trong lòng, nhanh chóng lướt qua một loạt tin nhắn, xem những tin quan trọng, sau đó mới mở tin nhắn của Dunk ra: Chú Offroad, tạm thời con có việc, không thể đến thăm chú được. Chú hãy nghỉ ngơi cho tốt, còn nữa, một ngày ba bữa cơm phải ăn đúng giờ! ^0^
Offroad nhìn thấy cái biểu cảm tinh nghịch cuối tin nhắn kia không nhịn được lắc đầu cười một cái, trả lời lại cho cậu: Ừ, nhóc con cũng phải cẩn thận hơn một chút.
Thông báo tin nhắn đã gửi đi thành công, lúc Offroad đang chuẩn bị cất di động để xuống giường đi lại một chút, đột nhiên điện thoại rung lên, báo có tin nhắn tới.
Nội dung thông báo không có kí tự, hậu tố của định dạng có lẽ nó là một bức hình, Offroad cũng không nghĩ nhiều đưa tay ấn vào.
Hình ảnh có dung lượng rất lớn, màn hình quay mấy vòng mới tải hết nội dung bức ảnh. Ngay sau đó Offroad liền nhìn thấy, trong ánh mặt trời đỏ rực của hoàng hôn, mặt biển sáng lóng lánh, ở trên bờ cát có hai người đàn ông giống như đang hôn nhau.
Offroad cầm di động, nụ cười vui vẻ lúc nãy khi nhắn tin cho Dunk vẫn còn chưa nhạt đi, cứ như vậy mà đông cứng tại chỗ.
Đây là bức ảnh toàn cảnh được chụp từ xa, không thể nhìn rõ nét mặt của cả hai. Nhưng Offroad nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là Daou, ngay cả bộ đồ trên người hắn cũng là bộ lúc chiều hắn đã mặc lúc tới bệnh viện. Huống chi cách đó một khoảnh không xa còn có chiếc xe lăn.
Offroad nhìn ảnh chụp không hề nhúc nhích.
Màn hình tắt đi, lại bật nó sáng lên, cứ lặp lại như vậy không biết bao nhiêu lần, mãi đến khi trước mắt trở thành một mảnh mơ hồ, mới ngẩng đầu lên, cố nén nước mắt vào trong.
Bây giờ Offroad mới biết bị từ chối, bị cho là phiền phức, bị đối xử lạnh nhạt vốn không là gì cả. Mà đau khổ nhất chính là, hóa ra người mình thương cũng có người thương, mình yêu người ta như thế nào, người ta cũng sẽ yêu người khác như vậy.
Offroad biết bức ảnh là do Sangtai gửi đến, mặc kệ mục đích của cậu ta là gì, là muốn nhắc nhở Offroad không cần tự mình đa tình, hay là muốn để Offroad cảm thấy chán ghét, Offroad đều không để bụng. Từ đầu tới cuối Offroad chưa bao giờ đủ tỉnh táo để nhận thức được mình vốn dĩ chỉ là người ngoài cuộc, bây giờ Sangtai đã trở lại, bọn họ ai về chỗ nấy, để những người yêu nhau được sống bên nhau trọn đời.
Offroad cũng không muốn đấu với Sangtai nữa, mà đấu cái gì đây? Cầm bức ảnh đi chất vấn Daou sao? Hỏi hắn tại sao lại hôn Sangtai ư? Hay là khóc sướt mướt hỏi hắn tại sao lại không yêu mình, Offroad nghĩ tới những hình ảnh kia liền cảm thấy rất nực cười. Cho dù lần này tranh được thì sao, nếu lần này thắng, lần sau sẽ lại xuất hiện thêm một "Sangtai" khác.
Vấn đề trước nay giữa Offroad và Daou không phải là Daou yêu Sangtai, mà là Daou không yêu Offroad.
Tất cả các loại suy nghĩ xẹt qua trong đầu Offroad, một bên thì đau khổ, một bên lại thờ ơ với nỗi đau của chính mình.
Offroad đem điện thoại quăng lên trên đầu tủ, chút trọng lượng nhỏ nhoi này lại làm tay Offroad run run không cầm được.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Offroad nghĩ là Nine tới, nhắm mắt điều chỉnh lại tâm trạng của mình. Chỉ là lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy người ngoài cửa, mới ngây ngẩn cả người.
Daou cũng không đến gần, đầu tiên là liếc mắt nhìn lên bàn, không thấy lọ thuốc đâu, đang muốn hỏi là hôm nay đã truyền dịch chưa, nhưng Offroad đã mở miệng nói trước.
"Cậu tới đây làm gì?" Mặt Offroad không chút cảm xúc mà hỏi.
Daou cảm nhận được sự lạnh lẽo xa cách trên người Offroad, có chút không vui: "Tiện đường đến xem, khi nào thì cậu xuất viện?"
Bệnh viện này dù từ công ty đến hay từ nhà đến đều tuyệt đối không thể nói là "tiện đường" được. Offroad cũng không quan tâm, nghe câu hỏi của Daou, cười lạnh nói: "Liên quan gì tới cậu?"
Daou trầm mặt xuống.
Offroad nghĩ rồi lại nghĩ ra được một chuyện, lạnh lùng nói: "Chúng ta..."
Offroad vốn định nói là phòng ngủ của chúng ta, nhất thời mới kịp phản ứng sửa miệng lại, "Đồ đạc của tôi trong phòng ngủ của cậu cứ vứt hết đi, tôi không cần nữa."
Daou cau mày: "Offroad, cậu lại phát điên cái gì vậy?"
"Tôi phát điên? Đây không phải là những gì cậu muốn sao?" Offroad cười châm chọc, "Nếu không cậu tới đây làm gì? An ủi người bệnh? Khun Saechua, tôi sống hay chết đều không cần cậu lo lắng, cậu vẫn là nên trở về chăm sóc cho vị bệnh nhân kia của mình đi."
Daou vẫn còn rất mâu thuẫn. Hắn cứ tới lui bệnh viện như vậy, nhưng Offroad chưa từng cho hắn một sắc mặt tốt, Offroad nhìn thấy hắn giống như là nhìn thấy một tên mặt dày trơ trẽn. Rõ ràng là hắn muốn tới hỏi Offroad thời gian xuất viện, hắn sẽ tới đón về, nhưng mà mỗi lần tới gặp Offroad, Offroad đều như giấu sẵn dao tiện đường đem ra châm chọc hắn.
Trong lòng Daou tràn ngập giận dữ: "Offroad, cậu đừng được một tấc lại muốn lấn thêm một thước."
Offroad nắm chặt tay. Daou vừa mới cùng Sangtai ôm hôn nhau, bây giờ lại chạy tới đây chỉ trích Offroad là được một tấc lại lấn thêm một thước? Như vậy Offroad nên làm thế nào bây giờ? Offroad yêu hắn là sai, rời khỏi hắn cũng là sai? Offroad nên làm thế nào đây!
"Daou Pittaya Saechua!" Offroad tức giận tới cực điểm, ngực kịch liệt phập phồng, không thể nhịn được nữa nói, "Cậu cút đi ra ngoài cho tôi! Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"
Daou sửng sốt, bước chân đi tới nắm lấy cổ áo của Offroad, cúi đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Offroad, nghiến răng nói: "Cậu muốn tôi cút? Như vậy thì ai, là ai nói chính mình nhận thua, cầu xin tôi đừng vứt bỏ người đó?"
Lời của Daou vừa dứt, Offroad mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ kinh hãi cùng không dám tin mà nhìn hắn.
Khoảnh khắc này thời gian như dừng lại, bầu không khí căng thẳng giữa hai người cùng với những sự tức giận khi nãy đều biến mất sạch sẽ.
Không biết qua bao lâu, Offroad mới có thể mở miệng, giọng nói run run: "Cậu.... Nghe được?"
Sắc mặt Daou tối sầm, im lặng không nói.
Offroad nhìn đi chỗ khác, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống, cứ lẩm bẩm lặp lại một câu: "Cậu nghe được..."
Offroad vẫn luôn cho rằng mình ở trước mặt Daou còn giữ lại được chút tự tôn, không hèn mọn đáng thương đến mức phải đi cầu xin hắn, cho nên luôn cố gắng phủi sạch quan hệ giữa hai người, cố gắng giữ khoảng cách, cố gắng làm ra dáng vẻ bản thân bất cần không quan tâm đến.
Nhưng mà hóa ra Daou đã nghe hết tất cả.
Offroad cảm thấy bản thân mình giống như bị người ta lột trần trụi, sau đó vứt vào trong đám đông, không một chỗ dung thân, cảm giác xấu hổ nhục nhã vây lấy mình. Thậm chí còn không dám nghĩ tới, đã nhiều ngày như vậy, Daou nhìn Offroad tự biên tự diễn có phải hắn cảm thấy bản thân đang xem một trò hề hay không?
Những giọt nước mắt trên khóe mi của Offroad giống như con dao từng nhát một mà khắc vào trái tim của Daou.
Hắn nhìn vẻ mặt sững sờ thất thần của Offroad, hối hận tại sao chính mình lại buộc miệng thốt ra những lời như thế, càng hối hận hơn là bản thân mình tại sao cứ hết lần này tới lần khác lấy cứng đối cứng với Offroad. Rõ ràng hắn biết rõ con người này càng đau khổ bao nhiêu, sẽ càng hung hăng dọa người bấy nhiêu.
Daou không buông tay, bình tĩnh lại cảm xúc của mình rồi mới nói: "Offroad, cậu nghe này, tôi cùng với Sangtai..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị người ta hung hăng kéo ra, vừa mới đứng vững lại, còn bị đẩy mạnh thêm một cái.
Daou ngẩng đầu, nhìn thấy Nine đứng chắn trước giường của Offroad, trán cậu nổi đầy gân xanh, bàn tay siết chặt, trên mặt đều là vẻ đề phòng: "Anh muốn làm gì?"
Daou biết là Nine hiểu lầm, mở miệng nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."
Nine chỉ tay ra cửa, lạnh như băng nói: "Mặc kệ anh có chuyện gì muốn nói, bây giờ mời anh đi ra ngoài, đừng làm phiền bệnh nhân của tôi nghỉ ngơi."
"Cậu..."
"Tôi nói mời anh đi ra ngoài!" Ngữ khí của Nine càng thêm mạnh mẽ.
Nine trước nay luôn nổi tiếng là người tốt tính, không biết vì sao hôm nay cậu có chút kì lạ. Daou cũng không muốn tranh cãi với cậu, cãi nhau rồi mọi người đều xấu mặt, hắn quay đầu lại nhìn Offroad, nhưng Offroad không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái liếc mắt, đành thu hồi ánh mắt, nói với Nine: "Làm phiền cậu chăm sóc cho cậu ấy, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Nine cũng không muốn làm cho người khác quá khó xử, lên tiếng đáp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro