Chương 3
Ở bên này Dunk vẫn chưa biết đại họa sắp ập xuống đầu, còn giúp Joong đi khuyên người, mà người đó không ai khác chính là tiểu thiếu gia Yew của Ajin.
Nói thật thì Yew không có chịu bất kì thương tổn nào, ba hắn vẫn còn đó chưa có chết đâu, mấy cô chị gái của hắn làm gì dám xử hắn.
Hắn là con trai độc nhất mà Aheny thật vất vả mới cầu được, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay, đùng một cái trong nhà xảy ra biến cố, còn bị bắt cóc dọa cho tâm thần rối loạn, lúc này hắn đang nằm ở trên giường bệnh mà nháo, nói mình không muốn ăn.
Joong vốn không phải là một người có kiên nhẫn, nhưng đối phương lại là Yew cho nên hắn lấy hết bình tĩnh cầm chén đưa đến trước mặt Yew nói: “Ăn cháo mau lên.”
Khóe mắt Yew hồng hồng, dường như muốn khóc, vẫn còn muốn tiếp tục nháo, lại nhìn thấy biểu tình không kiên nhẫn của Joong, liền hít hít cái mũi, trề môi nói: “Vậy anh đút cho em ăn đi.”
Khuôn mặt Joong trầm xuống, thấp giọng nói: “Không được nghịch ngợm.”
Lúc này Yew thật sự không dám náo loạn, lắc lắc khuôn mặt xinh đẹp, ngoan ngoãn nhận lấy chén cháo bắt đầu ăn.
Dunk ngồi ở trên sô-pha khuyên hết nữa ngày cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn dùng lời nghiêm túc nói: “Thiếu gia cậu phải ăn cơm nhiều vào nha, thân thể cậu vốn dĩ đã không tốt, không ăn cơm đúng bữa sao được! Cậu xem tôi khỏe mạnh thế này, một bữa ăn ít nhất cũng phải ba bát!”
Joong nghe giọng nói tràn đầy năng lượng của cậu, xoay người nhìn lại thấy cậu mặt mũi bầm dập, tay còn treo trên cổ, nhíu mày hỏi: “Vết thương của em không sao chứ?”
Dunk nghe thấy Joong hỏi mình, hận không thể nhảy dựng lên đánh một bộ quyền, liên thanh đáp: “Không có việc gì, không có việc gì! Thiếu gia em vẫn khỏe mà!”
Yew nghe hai người bọn họ nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Dunk liếc mắt một cái, trên mặt không còn sự kiêu ngạo và tùy hứng như khi nói chuyện với Joong, có một chút thờ ơ cùng đề phòng. Trên thế giới này hắn ghét nhất chính là ba người chị gái kia, nhưng mà so với chán ghét Dunk vẫn không bằng một phần mười.
Lần này hắn bị bắt cóc, là Dunk liều mạng cứu hắn, hắn lại chỉ cảm thấy tiếc nuối, nếu mấy tên bắt cóc đó tàn nhẫn một chút, đem Dunk đánh chết luôn có phải hay hơn không.
Đương nhiên hắn cũng không ngu ngốc, suy nghĩ đó tuyệt đối không thể hiện ra bên ngoài.
Yew cúi đầu ăn cháo, đột nhiên ho khan lên, giây tiếp theo mặt đỏ bừng bừng, tay run đến độ cầm chén không nỗi. Joong nghe tiếng ho của hắn lập tức quay người lại, đón lấy cái chén từ trong tay hắn, vỗ nhẹ lưng dạy dỗ: “Ăn chậm một chút.”
Ở bên cạnh Dunk cũng vội vàng đứng dậy dùng cái tay không bị thương rót một ly nước, nhưng mà đi đứng lại động đến vết thương trên người, đau đến độ cậu nhe răng trợn mắt. Nước còn chưa kịp đưa qua, cửa phòng đột nhiên bị gõ lên hai cái, sau đó cũng không đợi người bên trong trả lời, người nọ đã đẩy cửa đi vào.
Offroad đứng ở cửa, thấy trên giường một kẻ ho một kẻ vỗ lưng, bên cạnh còn có một tên bưng ly nước ánh mắt trông mong mà nhìn. Cậu thậm chí còn không chào hỏi Offroad, Offroad tức giận giơ tay nói với Dunk: “Đến đây.”
Dunk đặt ly nước xuống, đi qua chột dạ hỏi: “Chú Offroad sao lại tới đây?” Joong ở bên cạnh cũng lập tức đứng dậy, cung kính lên tiếng: “Chú Offroad.” Ngay cả Yew ở trên giường cũng ngồi ngay ngắn chào hỏi.
Offroad nhìn Joong tùy ý gật đầu, đối với Yew một ánh mắt cũng không cho hắn, lập tức bắt lấy cổ Dunk đem cậu xách đi ra ngoài, giọng nói lạnh lùng mắng: “Ai cho con đi xuống giường?”
Dunk rên rỉ đau đớn, liên tục cầu xin Offroad buông tha, thậm chí quay đầu tạm biệt Joong cũng không được.
Joong nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong mắt hiện lên vài tia lạnh lẽo.
Yew ở bên cạnh không chút hứng thú mà nói: “Chú Offroad của nhà anh, trước nay đều không đem người ta để vào mắt.”
Joong không nói lời nào, Yew nhỏ giọng thì thầm: “Khó trách cậu của anh lại không thích.”
Joong cảnh cáo mà nhìn hắn một cái, Yew lại khó hiểu nói: “Quan hệ giữa Offroad với Dunk hình như không tồi, tại sao chứ?” Lời còn chưa nói hết nhưng Joong lại hiểu rõ ý tứ của hắn, Yew là muốn ám chỉ người như Offroad nên coi thường một kẻ như Dunk mới đúng.
“Mấy năm anh ra nước ngoài Dunk đều đi theo bên người Offroad làm việc.”
Yew bĩu môi: “Xem ra Dunk cũng không hẳn là ngu ngốc, biết khi nào nên nịnh nọt ai mới đúng.”
Joong bởi vì những lời này mà gương mặt lạnh lẽo đi, Yew cũng nhanh chóng chuyển đề tài, thương lượng với Joong chuyện sắp tới của nhà hắn. Dù sao hắn cũng không quan tâm Dunk nịnh hót ai, chỉ cần trong lòng Joong có khoảng cách với Dunk, hai người không có thân mật như hồi còn nhỏ, chỉ vậy thôi là hắn đã đạt được mục đích rồi.
Offroad xách Dunk về phòng bệnh, lại gọi bác sĩ tới đem cậu đi kiểm tra toàn thân trên dưới một lượt, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, sắc mặt mới tốt hơn một chút.
Dunk cợt nhã mà thò tay lại gần: “Chú Offroad yên tâm đi con không có sao đâu.” Nói rồi định giơ cánh tay không bị thương lên, muốn tạo dáng như một thủy thủ mạnh mẽ. Offroad lạnh lùng liếc nhìn qua, cậu lại ngượng ngùng buông tay mà ngồi xuống.
Offroad hỏi: “Con qua đó làm gì?”
Dunk do dự đáp: “Con chính là muốn đi xem thiếu gia Yew có ổn không...”
Offroad liếc nhìn cậu một cái, lạnh lùng cười nói: “Con là đi xem Yew, hay là đi xem Joong?”
Dunk sửng sốt, sau khi phục hồi tinh thần thiếu chút nữa đã từ trên giường nhảy dựng lên, lắc đầu lắp bắp nói: “Con... Con... Đến xem...”
Offroad nhìn mặt cậu đỏ ửng, quả thực muốn cạy đầu cậu ra xem bên trong chứa cái gì. Cậu vì cứu Yew mất đi nửa cái mạng, nhiều ngày như vậy, không thấy có ai tới chiếu cố cho cậu, cậu giống như một tờ báo bị hỏng trở thành thứ rác rưởi, đem ném vào bệnh viện cái là xong. Còn cậu thì sao, vết thương vừa đỡ một chút đã vội vàng chạy tới bên người Joong, nhưng nghĩ lại hình ảnh vừa rồi mà xem, có ai để tâm tới cậu đâu?
Offroad bị Dunk làm cho tức đến mức đau dạ dày, nhìn Dunk hận không thể rèn sắt thành thép mà nói: “Con chính là cái đồ hèn nhát.” Mắng người xong, lại không đành lòng nhìn bộ dạng đáng thương vô cùng của ai kia, lấy hộp đồ ăn nhét vào trong lòng ngực cậu, tự mình đi đến bên cửa sổ hút thuốc.
Mấy ngày nay Dunk ở bệnh viện vốn chỉ ăn toàn canh suông sớm đã thèm đến không nhịn được, vừa nhìn thấy là đồ hộp của quán quen đôi mắt liền sáng lên.
Cậu cũng không có khách khí với Offroad, mở hộp ra bắt đầu ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa lầm bầm: Canh này nhiều rau tươi rất ngon miệng, thịt kia tẩm vị vừa mềm vừa dai...
Offroad bị cậu ồn ào đến đau đầu, xoay người muốn mắng cậu, nhưng nhìn thấy bộ dạng cậu ăn uống vui vẻ mặt mày hớn hở lại có chút buồn cười, phiền muộn trong lòng vơi đi một nửa.
Offroad chính là thích nhìn bộ dạng tràn đầy sức sống này của Dunk, cậu vẫn cứ như một đứa trẻ, bất luận gặp chuyện gì cũng đều không oán hận không nhục chí, mỗi ngày đều hạnh phúc, cuộc sống của cậu vẫn đơn giản và tươi sáng như thế.
Offroad đi qua tàn nhẫn mà sờ đầu của cậu, mặt của Dunk thiếu chút nữa bị ấn vào trong hộp cơm, chờ cậu ủy khuất mà ngẩng đầu lên, Offroad mới thu hồi nụ cười trên mặt, dạy dỗ: “Sau này không được tham dự vào chuyện của Ajin.”
Vẻ mặt Dunk khó xử: “Nhưng mà...”
Offroad biết cậu muốn nói gì, ngắt ngang lời cậu: “Joong phân phó cũng không được.” Chuyện của Ajin thật sự rất phức tạp, Dunk tính là gì. Lại còn có, Joong hắn là cái thá gì chứ? Đúng, hiện tại ở Saechua hắn cũng được coi như là hậu bối nổi bật, nhưng mà hiện giờ hắn có thể động đến vài phần quyền lực của Saechua sao? Hắn muốn bảo hộ Yew là chuyện của hắn, Dunk chỉ là một người bình thường, không cần phải đem cậu ra làm bia đỡ đạn cho người khác.
Dunk biết Offroad là vì tốt cho mình, yên lặng gật gật đầu. Nhưng mà ở trong lòng cậu lại trộm nghĩ, nếu thiếu gia Joong muốn cậu làm cái gì, cậu liền làm cái đó, dù cho cậu có lên núi đao xuống biển lửa cũng vẫn sẽ đi làm.
*
Buổi tối hôm đó Daou quay trở về nhà cũ của Saechua.
Thật ra cũng không phải vì Tian đi mách lẻo, mà là vì ba của hắn Snape dạo gần đây thân thể không tốt lắm, quản gia gọi điện thoại tới, mời hắn bất luận như thế nào cũng nên về nhà một chuyến.
Lúc hắn đến quản gia đã chờ sẵn ở cửa, một người luôn cẩn thận trầm ổn như ông lại có vẻ mặt lo âu, mày nhíu chặt. Chờ Daou xuống xe, việc đầu tiên ông làm là kể về bệnh tình của Snape, sau đó lại nhìn quanh bốn phía, mới tiến lên nói nhỏ vào tai Daou mấy câu.
Daou nghe xong, trên môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, dặn chú yên tâm trong lòng hắn tự có cân nhắc. Quản gia gật gật đầu, lúc này mới nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Lúc bọn họ vào cửa Lotus đang giúp Snape uống thuốc, vừa khóc vừa kể, một hồi oán giận chuyện Tian ở công ty bị khi dễ, một hồi lại nói con trai lớn của Snape bất công không coi trọng mẹ con hai người họ. Snape vốn đã chẳng phải cái người thông minh, bây giờ lớn tuổi lại càng thêm hồ đồ, không những không quát mắng, ngược lại còn đi dỗ dành Lotus.
Quản gia đi phía sau Daou nhẹ nhàng khụ một tiếng. Lotus nghe được âm thanh quay đầu lại, vừa thấy Daou đến, cả người bị chấn động, cái thìa nhỏ trong tay lạch cạch một tiếng rơi vào trong chén sứ, thuốc đều bị văng ra.
Trái ngược với một Lotus đang bối rối, Daou không một chút hoang mang mà cười chào hỏi: “Ba, dì Lotus.”
Lotus đứng lên, không dám đối diện với tầm mắt của hắn, khéo miệng cứng đơ mà kéo lên một nụ cười: “Daou về rồi, sao lại đến mà không nói trước một tiếng, vậy cũng tốt, chờ con đến mọi người cùng nhau ăn cơm.”
Daou ngồi đối diện với hai người bọn họ, nụ cười trên mặt vẫn ôn hòa như cũ: “Không làm phiền dì, tôi đã ăn rồi.” Hắn nhìn về phía Snape trước sau vẫn mặt lạnh, nói: “Con nghe nói gần đây thân thể ba không tốt, nên đã hẹn trước với Khun Pon, mời ông ấy ngày mai đến đây xem.” Pon là một vị trung y nổi danh cả nước, đã sớm về hưu, hiện tại không mấy người có thể mời được.
Snape ừ một tiếng, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn nhiều. Ông ta với đứa con trai này không thân thiết lắm, nhưng Daou lại tỏ thái độ lễ phép như vậy làm ông ta như tìm lại được uy nghiêm ủa người làm cha, nhưng mà lại nghĩ đến Tian, sắc mặt ông ta lại lạnh lùng đi, chất vấn chuyện sáng nay ở công ty.
Daou cũng không vội, hắn từ từ đem nguyên nhân hậu quả nói hết một lượt, nhân tiện đem chuyện của Tian trước kia gây rắc rối cho công ty nói luôn.
Snape trong lúc nhất thời cảm thấy như bị người ta tát thẳng vào trong mặt, giọng gấp gáp cắt lời Daou: “Cho dù nó có mắc sai lầm lớn như thế nào, cũng không tới phiên người ngoài đến dạy dỗ, tên Offroad Kantapon kia là cái thứ gì!”
Nụ cười trên mặt Daou nhạt dần: “Nếu không phải có 'cái thứ' đó, một mảnh đất chôn cất tổ tiên để lại, bây giờ cũng không còn.”
“...Mày!” Snape đột nhiên đứng dậy, gương mặt bị chọc giận chuyển từ xanh sang trắng, chỉ vào Daou mà mắng một câu: “Nghịch tử!”
Sau đó lại xoay người đi lên lầu, không muốn nhìn hắn thêm một cái nào nữa.
Lotus cũng cuống quít muốn đứng lên đuổi theo, đột nhiên Daou gọi bà ta lại.
“Dì Lotus.”
Lotus run run mà lên tiếng, nụ cười trên mặt Daou vẫn không hề thay đổi, ánh mắt lại khiến lòng người ớn lạnh: “Làm phiền dì chuyển lời của tôi đến Tian, sau này có chuyện gì đến tìm tôi mà nói. Ba đã lớn tuổi, thân thể cũng không tốt, không cần đi quấy rầy ông ấy.”
Lotus gật gật đầu, mãi cho đến khi Daou đi rồi, thân thể cứng đờ của bà ta mới được thả lỏng. Kỳ thật bà ta sớm đã không nghĩ đến chuyện tranh giành, con mình sinh ra là người như thế nào bà ta hiểu rõ nhất, đó là mười tên như Tian cũng không phải là đối thủ của Daou. Bà ta ở trước mặt Snape khóc nháo, chỉ là muốn giúp cho Tian có thêm nhiều của một chút, đáng tiếc Snape lại tự đại ngoan cố, còn cho rằng mình có thể lay chuyển được Daou, muốn đem Saechua đoạt lại từ trong tay Daou.
Lotus nghĩ, đột nhiên từ trong xương cốt phát ra một trận sợ hãi, nếu có một ngày Daou ngay cả chút tình phụ tử cuối cùng này cũng không màng, bọn họ sẽ có kết cục như thế nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro