Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

"Được, em biết rồi." Manow ở bên kia trả lời, "Nhưng mà chỉ cần anh còn ở đó một ngày, em nhất định sẽ theo anh một ngày."

Offroad lắc đầu cười: "Nếu tôi không đi, nhất định sẽ xem xét đến việc tăng lương cho em."

Manow cũng thoải mái hơn lại trêu ghẹo nói: "Lời này em sẽ nhớ kỹ."

Offroad ngắt điện thoại, nụ cười trên môi phai nhạt dần. Vốn dĩ nếu Offroad đi, cũng không có liên quan gì tới những người dưới trướng của Offroad, chỉ là Manow quá thân cận với Offroad, Offroad không biết sau khi đi rồi Daou có chấp nhận giữ cô ấy lại hay không.

Nghĩ đến cũng thật buồn cười, cuối cùng vẫn là Offroad làm liên lụy tới người khác.

"Chú Offroad! Thiếu gia nói một lát nữa sẽ tới."

Âm thanh của Dunk cắt ngang dòng suy nghĩ của Offroad, Offroad ngẩng đầu, lại nhìn thấy bộ mặt cười đến đần độn của Dunk.

"Hai chữ 'thiếu gia' này buồn cười lắm sao?" Offroad nghiêm mặt nói.

"Sao ạ?" Dunk ngơ ngác hỏi.

Offroad trừng cậu: "Nhắc tới 'thiếu gia' liền cười ngây ngô."

Lần này Dunk không cười nữa, khuôn mặt đỏ ửng lên, cậu bước tới gần mép giường, bộ dáng không thể giấu nổi vẻ ngượng ngùng: "Chú Offroad con muốn hỏi chú..."

"Hửm?" Offroad nhướn mày.

"Tình yêu... Tình yêu là gì ạ?"

Offroad sửng sốt, sau khi nhìn thấy nét khó hiểu cùng nghi hoặc trên khuôn mặt của cậu, không biết vì sao trong lòng lại có chút phiền muộn. Offroad không bao giờ muốn Dunk nhìn rõ tình cảm của cậu dành cho Joong, nhưng lại không có tư cách nhúng tay can thiệp vào chuyện này, thậm chí có đôi khi còn cảm thấy, đối với Dunk không biết tới tình cảm cũng là một chuyện tốt. Nếu như không cầu, cũng sẽ không bởi vì cầu không được mà khổ sở.

Nhưng mà đã là con người thì ai cũng sẽ có một ngày phải lớn lên.

Chỉ là trong chuyện tình cảm của mình Offroad cũng chưa được nếm qua chút ngọt ngào hạnh phúc nào, đối mặt với Dunk Offroad cũng không muốn ngụy trang che giấu, cho nên đáp án chỉ có thể là đau khổ.

"Khi con nhìn thấy họ đối xử tốt với người khác, thân mật với người khác..." Offroad lại nhớ tới ngày đó Daou ở bên cạnh Sangtai, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, có chút bất đắc dĩ, "Sẽ rất khó chịu."

Dunk vốn dĩ cho rằng Offroad sẽ giống như mọi ngày, cười nhạo trêu đùa cậu một vài câu, căn bản không nghĩ tới Offroad sẽ trả lời loại vấn đề ngu ngốc này. Nhưng mà khi cậu nhìn thấy bộ dạng lúc nói chuyện của Offroad, không hiểu vì sao trái tim lại co rút.

Không phải vì cậu, mà là vì Offroad.

Thậm chí trong lúc nhất thời cậu còn nghĩ, cậu có thể đi cầu xin Daou hay không, cầu xin hắn đừng đối xử tốt với người khác, cầu xin hắn đừng thân cận với người khác, cầu xin hắn có thể thích chú Offroad của mình một chút hay không...

Offroad thấy Dunk không nói lời nào, đôi mắt đỏ hồng mà nhìn mình, có chút hối hận không hiểu tại sao lại nói với Dunk mấy chuyện đó, liền chuyển đề tài nói: "Ngày mai nhóc đừng tới đây nữa, có việc thì làm, không có việc thì ở nhà nghỉ ngơi đi."

Dunk lắc đầu: "Không, con muốn ở đây canh chừng chú."

Offroad cau mày: "Chỉ là một trận sốt, cũng không phải bệnh nan y sắp chết, canh chừng cái gì mà canh chừng."

"Chú Offroad chú đừng nói bậy!"

Offroad quá cố chấp, Dunk nói nửa ngày cũng không lay chuyển được, cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà tạm thời đồng ý.

Ăn cơm chiều xong không bao lâu thì Joong tới, trên tay còn cầm theo một giỏ hoa quả được đóng gói sang trọng.

Hắn đem đồ để lên bàn, cất giọng: "Chú Offroad."

Offroad gật gật đầu: "Ngồi đi."

Joong ngồi xuống sofa, Dunk biết Joong không thích uống trà, liền đi rót một ly nước đem tới, cẩn thận đặt trước mặt Joong: "Thiếu gia uống nước!"

Joong liếc nhìn cậu một cái không nói gì, chỉ nói chuyện với Offroad: "Chú Offroad, hôm nay tôi tới đây là muốn nói tiếng cảm ơn với chú. Cảm ơn chú đã giúp tìm được ảnh chụp của mẹ tôi."

Earn lúc rời khỏi Saechua rất đỗi chật vật, hành lý cũng không mang theo nhiều, tấm ảnh chụp thời niên thiếu của bà ấy quả thật vô cùng quý giá.

Offroad nghe được liền cau mày: "Cậu cảm ơn tôi làm gì? Muốn cảm ơn thì nên cảm ơn Dunk."

Joong không nói chuyện, bức ảnh đúng là do Dunk đưa cho hắn, nhưng mà chắc chắn nó được lấy ra từ nhà cũ của Saechua, đã nhiều năm như vậy vẫn còn tìm được không biết là đã hao tốn bao nhiêu công sức, Dunk làm sao có năng lực này, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có Offroad.

Dunk đứng ở bên cạnh lắc lắc tay "Em cái gì cũng chưa làm, tất cả đều là do chú Offroad..."

Joong cũng gật đầu: "Chú Offroad, đã làm phiền chú rồi."

"Được rồi." Offroad có vẻ không kiên nhẫn, cũng không muốn dây dưa mãi chuyện này, hỏi Joong: "Cậu gần đây thế nào? Công việc thuận lợi không?" Offroad chưa bao giờ nghi ngờ năng lực làm việc của Joong, câu hỏi này cũng chỉ là một câu khách sáo, ai mà ngờ được câu trả lời tiếp theo của Joong lại mang đến cho Offroad bất ngờ.

"Tôi từ chức rồi."

"Cái gì?" Offroad cau mày còn nghĩ là mình nghe nhầm.

Joong ngữ khí vẫn bình thản nói: "Tôi tự mình cảm thấy bản thân không thích hợp làm việc cho công ty của Saechua, nên đã từ chức."

Offroad nhìn bộ dạng tự đắc của hắn, lạnh lùng cười: "Joong cậu lại thiếu kiên nhẫn tới như vậy?"

Joong cũng cười theo, nhưng nụ cười lại vô cùng mỉa mai châm chọc: "Chú Offroad, người khác có cha mẹ chống lưng, còn tôi chỉ có một mình, tôi làm sao so được với người ta? Làm sao mà trụ vững được?"

Offroad bị hắn chọc giận đến mức đau đầu: "Cậu cũng chỉ nhìn được cái trước mắt? Cậu có thể..."

Joong ngắt lời: "Chuyện của tôi cũng không cần đến ai đồng ý." Hắn đứng lên, "Chú Offroad nghỉ ngơi cho tốt, tôi không quấy rầy nữa."

Nói xong hắn liền đi ra ngoài, Dunk đứng bên cạnh cứng đờ mà nhìn sắc mặt lạnh lùng của Offroad, sau khi Joong rời đi, cậu cũng đuổi theo chạy ra ngoài.

Nếu không phải vì bây giờ sức khỏe của Offroad không tốt, Offroad cũng muốn đuổi theo Joong, tát cho hắn vài cái thật mạnh, xem có thể đánh hắn tỉnh táo lại hay không.

Với sự thông minh của Joong, vốn không nên có tầm nhìn hạn hẹp như vậy, chính là bản thân hắn càng đi càng vào ngõ hẹp. Hắn cảm thấy bản thân mình bị bạc đãi, hắn ganh ghét tất cả các con cháu của Saechua, vốn dĩ không có học vấn nghề nghiệp lại được cha mẹ nâng đỡ mà thuận buồm xuôi gió, cậu ta muốn một bước lên mây, muốn nắm hết quyền lực trong tay, đại khái là muốn đạt đến vị trí như Daou hiện tại. Nhưng mà hắn không nghĩ lại, hắn mới về nước bao lâu, có bao nhiêu năng lực, trải được bao nhiêu chuyện đời? Offroad đưa hắn đến chi nhánh nhỏ của công ty, cũng có ý từng bước từng bước nâng đỡ hắn đi lên, hắn cho rằng ở tổng bộ của công ty thì ghê gớm? Tian không phải cũng ở tổng bộ đó sao? Nhưng tên đó là cái thá gì đâu..!

Offroad càng nghĩ càng đau đầu, cuối cùng không chịu được nữa đành ấn chuông gọi người. Nine đã về nhà, người đến là một bác sĩ khác, Offroad bắt người ta kê cho mình ít thuốc, vị bác sĩ nọ sau khi liên hệ xác nhận qua với Nine mới chịu kê thuốc cho Offroad.

*

Dunk đuổi theo Joong ra bệnh viện, nhưng lại không biết nên nói cái gì, vẫn là Joong dừng chân trước, quay đầu hỏi cậu: “Em còn có việc gì?”

“Không… Không có...”

“Không có thì quay về đi.”

Dunk do dự một chút mới hỏi: “Thiếu gia anh... Sau này có tính toán gì không?”

Joong cau mày: “Em hỏi cái này để làm gì?”

“Em… Em chỉ là muốn, em có thể giúp được gì cho anh không...”

Joong cười cười: “Tôi muốn đến làm việc cho Ajin, em có thể giúp được cái gì?”

không đợi Dunk trả lời hắn lại nói, “Hay là, em cũng định rời khỏi Saechua đi theo tôi?”

Hắn tuy rằng đang hỏi Dunk, nhưng trong lời nói ẩn giấu một chút ác ý, sắc mặt Dunk trắng bệch, cúi đầu ấp úng không biết nên nói như thế nào.

Nụ cười trên mặt Joong càng thêm mỉa mai. Mày nhìn đi, Dunk mỗi lần đều là bộ dáng dường như không có mày sẽ không sống nổi, nhưng mà sự thật đến cuối cùng thì sao, người ta vẫn biết rõ nên lựa chọn con đường nào tốt nhất.

Tựa như lần trước hắn ra nước ngoài du học, thật vất vả mới hạ quyết tâm sẽ mang Dunk theo cùng.

Tuy rằng lúc ấy hắn vẫn rất muốn đi học, Dunk lại còn nhỏ, nhưng hai người ở bên nhau lâu rồi, hắn vẫn không yên tâm để Dunk ở trong nước một mình. Cho nên hắn không hề sợ phiền phức, cũng không màng tới chuyện phải cúi đầu xin xỏ người khác, hắn vẫn nguyện ý mang Dunk theo.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, Offroad đã đem mấy lời này hỏi trước, còn Dunk lúc đó đã nói cái gì? Cậu lúc ấy mặt đầy nịnh nọt mà bám theo bên người Offroad, sau đó trả lời: “Em tình nguyện đi theo chú Offroad, cũng không muốn theo thiếu gia ra nước ngoài!”

Lúc ấy Joong cảm thấy mình buồn cười hệt như một thằng hề, còn nóng vội tới mức cho rằng Dunk sẽ không bao giờ rời bỏ mình. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hắn chỉ là một thiếu gia trên danh nghĩa bị người ta nuôi ở bên ngoài, đi theo hắn thì được lợi lộc gì, làm sao so được với Offroad ở Saechua nói một lời ai dám không nghe.

Có lẽ Yew nói đúng, Dunk thoạt nhìn có vẻ ngu ngốc, nhưng thật ra người ta lại cực kì thông minh, biết khi nào nên nịnh nọt ai mới đúng.

Joong thu hồi suy nghĩ của mình đang chuẩn bị rời đi, Dunk đột nhiên đưa tay giữ chặt hắn lại hỏi: “Thiếu gia anh đến Ajin... Là vì Yew thiếu gia sao?”

Joong nhìn cậu, một hồi lâu mới trả lời: “Đúng vậy.”

Trước kia hắn cùng với Yew chỉ là bạn tốt, tuy rằng tính tình Yew có hơi kiêu ngạo, nhưng quả thật đã giúp hắn không ít, hôm sinh nhật của Joong Yew đã tỏ tình, Joong suy nghĩ một chút liền đồng ý. Đối với hắn mà nói tình yêu có hay không cũng không quan trọng, nhưng ở bên Yew chỉ có lợi không có hại. Chính hắn cũng biết suy nghĩ này của mình có bao nhiêu xấu xa, cho nên ngày đó khi bị Dunk bắt gặp hắn mới cảm thấy khổ sở, thậm chí còn thẹn quá hóa giận. Đương nhiên hắn sẽ không đem những lời này nói với Dunk, dù sao hắn nói là mình vì Yew cũng không hề sai.

Dunk chậm rãi rút tay về, nụ cười so với khóc còn trông khó coi hơn: “Em biết rồi.”

Joong đi rồi, Dunk đứng yên tại chỗ một lúc thật lâu, chờ cậu quay trở lại, Offroad mới vừa uống thuốc xong đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhìn thấy Dunk, lại nhìn rõ biểu tình trên khuôn mặt của cậu, Offroad không hỏi thêm gì cả.

Dunk chậm rãi đi đến bên giường của Offroad, trầm mặc thật lâu đột nhiên nói ra một câu không đầu không đuôi: “Chú Offroad con hối hận rồi.”

Offroad nhìn cậu.

Giọng Dunk vẫn nhẹ nhàng nói: “Nếu lúc đó con theo thiếu gia ra nước ngoài thì tốt rồi.”

Lúc ấy cậu từ chối là vì không muốn Joong khó xử.

Cậu cái gì cũng không biết, học càng không giỏi, nếu theo Joong ra nước ngoài sẽ làm cho hắn phân tâm để chăm sóc cho cậu, chỉ có thêm phiền phức. Cậu tình nguyện ở lại trong nước đi theo Offroad, tự mình nuôi sống mình, nói không chừng chờ đến khi Joong trở về cậu còn có thể giúp đỡ.

“Con có đi theo Joong hay không, thì sớm muộn gì nó cũng rời khỏi Saechua.”

Saechua đối xử với Joong như thế nào trong lòng Offroad biết rất rõ, nhưng mà Offroad không có tư cách đi can thiệp vào chuyện nhà người khác, chỉ có thể trong phạm vi năng lực của mình mà nói tốt vài câu cho Joong, nhưng mà hiện tại xem ra Joong cũng không muốn nhận ý tốt này.

Thời gian chậm chạp trôi qua, Offroad nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của Dunk, nghĩ đến cậu ngày hôm qua đã ở lại đây canh chừng hết một đêm, thở dài nói: “Con về đi.”

Tâm tình Dunk chùng xuống, cậu cũng không muốn mang bộ mặt này ở đây lắc lư chọc giận Offroad, liền gật gật đầu nói: “Chú Offroad chú nhớ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai con lại đến thăm chú.”

Sáng sớm hôm sau, Offroad mới tỉnh lại không bao lâu, còn chưa thấy được Dunk, đã gặp phải một người mà Offroad không muốn gặp nhất hiện tại.

Nine dìu Baifern đi trước, trên tay cô cầm một túi đồ ăn nhẹ, trong khi đó Nine lại cầm theo một hộp thức ăn.

Cô nhìn thấy Offroad, cười đến nỗi hai mắt cong thành mảnh trăng non, còn muốn tiến tới, đã bị Offroad lạnh giọng quát: “Đứng đó không được cử động.”

Baifern sợ tới mức bước chân dừng lại, Offroad cau mày nhìn về phía Nine: “Em ấy không hiểu chuyện? Cậu cũng không hiểu chuyện? Cậu cũng biết em ấy đang mang thai? Lại đưa người tới đây làm gì?”

Nine bị mắng đến phát ngốc, bất đắc dĩ mà cười cười: “Anh đã hạ sốt rồi, làm gì nghiêm trọng tới như vậy.”

“Cậu đi tìm cho tôi cái khẩu trang lại đây.”

“Đừng đừng đừng, tôi để cô ấy cách xa anh ra một chút là được rồi chứ gì?”

Nine nắm tay Baifern đi đến một góc cách xa Offroad nhất, lại lấy đệm mềm trên sofa lót lên ghế, lúc này mới để cho Baifern ngồi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro