Chương 28
Offroad không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm thần thái của Daou khi nói chuyện, mãi đến lúc Daou mang chút nghi hoặc mà nhìn Offroad, mới có thể hoàn toàn xác định, Daou không nghe được những lời Offroad nói, hắn không nghe được những lời cầu xin lúc đó của Offroad.
Trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của Offroad rốt cuộc cũng trở về đúng chỗ, nhẹ nhàng thở ra một hơi, thân thể cứng đờ cũng dần thả lỏng lại. Mặc kệ là lúc ấy do trời mưa to át đi âm thanh, hay là Offroad đã sốt tới mơ màng căn bản không thể mở miệng, chỉ cần Daou không nghe những lời nói đó thì tốt rồi.
Offroad hoàn toàn không dám nghĩ tới, lúc trước Offroad cùng với Daou cãi nhau thành như vậy, nếu Daou nghe được mấy lời đó không biết hắn sẽ có phản ứng thế nào. Có lẽ hắn không những chán ghét mà còn xem thường Offroad. Offroad hiểu rất rõ Daou, hai người bọn họ bản chất là cùng một loại người, lúc trước Daou cứu Offroad, cũng là bởi vì điểm kiên cường này của Offroad, nếu Offroad là một kẻ yếu đuối cầu xin sự thương hại đến từ người khác, Daou sẽ không liếc nhìn dù chỉ một lần.
Offroad nhắm mắt, sắc mặt có chút mệt mỏi: “Không có, không muốn nói gì cả.”
Dunk đứng ở bên cạnh nghe mà đầu óc mờ mịt, xem chừng bọn họ đã nói chuyện xong, mới đến gần Offroad cúi đầu nói: “Chú Offroad rất xin lỗi...”
Cậu không viện lí do, cũng không nói bản thân mình lúc ấy bận công việc đã mấy ngày không được ngủ, chỉ đơn giản nói: “Chú Offroad ngày đó là do con ngủ quên, để chú ở sân bay đợi lâu như vậy, thực xin lỗi...”
“Được rồi, chuyện có gì to tát đâu.” Offroad ngắt ngang lời của cậu, “Tìm cho chú chút đồ ăn đi.”
Dunk lúc này mới phản ứng lại, nghiêng người chỉ một loạt bình giữ ấm thức ăn ở trên bàn hỏi: “Chú Offroad, chú muốn ăn cái gì! Có canh có cháo còn có điểm tâm nữa!”
Offroad bất ngờ, nghe Dunk lải nhải nói thức ăn này là do ai với ai đem đến, trong lòng lại có chút ấm áp. Mỉm cười hỏi: “Có cháo trắng không?”
Dunk gật đầu không ngừng: “Có có có! Bác Corn nói mỗi khi thân thể chú không khỏe sẽ không thích ăn gì khác, chỉ thích ăn cháo trắng thôi!”
Cậu mở bình giữ nhiệt ra, đó là do bác Corn giữa trưa mới cho người đưa tới, lúc múc ra chén sứ vẫn còn nóng hổi.
Dunk đỡ giường lên, đem bàn đưa tới, lại cẩn thận đặt cái bát trước mặt Offroad, dặn dò: “Chú Offroad coi chừng nóng.”
Offroad gật gật đầu, đưa tay lấy muỗng, múc một ít cháo, nhưng lại không có sức lực để cầm cái muỗng lên. Offroad thử rất nhiều lần, mỗi lần dùng hết sức, tay sẽ không tự chủ được mà buông ra, ngay cả cái muỗng cũng không có cách nào nắm chặt.
Dunk giữ tay Offroad lại, cười hì hì nói: “Chú Offroad để con giúp chú!” Ở trước mặt Offroad cậu vẫn luôn là một đứa trẻ, lúc nào cũng bị dạy dỗ, hiếm khi có dịp Offroad cần cậu chăm sóc.
Offroad cũng không cố tỏ ra mạnh mẽ, tuy rằng đối với trạng thái suy yếu của bản thân hiện tại có chút chán ghét, nhưng dạ dày lại hơi đau nhói, nên không thể không ăn một chút gì đó.
Offroad buông lỏng tay, Dunk còn chưa kịp cầm lấy cái chén, di động đã kêu lên trước. Cậu lấy ra điện thoại ra, là số của Joong gọi tới, cả người đều ngây ngẩn.
Offroad đưa mắt nhìn sang màn hình điện thoại của cậu nói: “Đi nghe điện thoại trước đi.”
Dunk vốn có chút do dự, nhưng Joong trước nay sẽ không chủ động mà tìm cậu, cậu lại lo lắng có chuyện gì xảy ra, liền lên tiếng, cầm điện thoại đi ra ngoài.
Offroad cúi đầu dời chén cháo lại tới trước mặt mình, hai tay cầm lấy chén, muốn đem cháo từ trong chén uống vào, nhưng chén vừa mới rời khỏi mặt bàn, Offroad đã không đủ sức. Định cầm nó thả về, tay lại run lên, mắt thấy chén sắp rơi xuống, một bàn tay bỗng nhiên đưa tới giữ cái chén lại.
Offroad ngẩng đầu lên, nhưng Daou lại không nhìn Offroad, hắn cau mày cầm lấy cái chén, sau đó ngồi xuống bên giường, cầm muỗng múc một nửa muỗng cháo, thổi thổi, lại khẽ chạm vào môi dưới để thử độ ấm, lúc này mới đưa tới bên miệng Offroad.
Offroad không nhúc nhích, hai người yên lặng mà nhìn nhau.
Daou lo lắng cháo sẽ nguội, giọng nói dường như có vẻ không kiên nhẫn: “Offroad.”
Cuối cùng Offroad cũng cụp mắt xuống mở miệng, đem cháo từ từ nuốt vào, thầm nghĩ Daou đã không có chút phản ứng nào mình còn ở đây ra vẻ cái gì.
Thế là một người đút một người ăn, nhưng không khí lại không có chút mờ ám nào.
Đột nhiên Offroad hỏi: “Sao cậu lại đi tìm tôi?”
“Manow gọi điện cho Pun nói không tìm thấy cậu.”
Offroad trầm mặc, hồi lâu mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Tại sao cậu... Lại tìm được tôi?”
Động tác trên tay Daou dừng lại một chút, chuyện này chính bản thân hắn cũng không biết trả lời như thế nào. Hắn chỉ nghe Manow nói mấy câu, sao lại có thể lập tức đoán ra được Offroad đã gặp qua Gen, sao có thể đoán được Offroad cố tình tránh những người khác rời đi một mình, nhất định là tới gặp ba và cô của Offroad, chính Daou cũng không thể giải thích được. Chỉ là trùng hợp thôi sao, hay là bởi vì hắn đã quá hiểu Offroad, hắn biết rõ Offroad sẽ làm cái gì, cũng giống như biết rõ bản thân hắn muốn làm cái gì.
Offroad đợi hồi lâu không thấy câu trả lời, cũng không chịu bỏ cuộc, vẫn nhìn chằm chằm vào Daou.
Daou cúi đầu múc cháo, tránh đi tầm mắt của Offroad nói: “Là người quản lý của nghĩa trang gọi tới đây.”
Offroad sửng sốt, sau khi hoàn hồn khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười tự giễu. Chút hy vọng mong manh từ đáy lòng cũng biến mất sạch sẽ. Hy vọng cái gì đây, hy vọng Daou sẽ để ý tới Offroad một chút, hy vọng hắn đến nghĩa trang tìm Offroad là vì lo lắng cho Offroad, chứ không phải miễn cưỡng mà đi tìm.
Dường như lần nào cũng vậy, lần nào Offroad cũng phán đoán hành vi của Daou rồi lại tự cho là mình đúng. Nếu không được đáp lại liền thẹn quá thành giận, rồi cãi nhau với Daou sau đó cả hai lại rơi vào chiến tranh lạnh.
Lần này thì khác Offroad không còn thẹn quá hóa giận nữa, chỉ cảm thấy mình đáng thương, đáng thương đến nỗi không dám đối diện với việc Daou đã yêu người khác, sống chết vẫn tìm cho mình một lý do để quấn lấy đối phương.
Daou lại đưa muỗng tới bên miệng, Offroad lắc lắc đầu nói: “Không cần, tôi no rồi.” Offroad nhìn Daou, không có châm chọc cũng không có khiêu khí©h chỉ đơn giản nói, “Cảm ơn, cho cậu thêm phiền phức rồi.”
Nháy mắt sắc mặt Daou trở nên cực kỳ khó coi. Những lời này hắn không biết đã nghe bao nhiều lần, từ lúc Offroad vào bệnh viện tới giờ, người nào cũng nói hết câu xin lỗi rồi lại cảm ơn với hắn.
Bây giờ những lời này lại từ trong miệng của Offroad nói ra, Daou không thể khống chế lửa giận của mình nữa: “Nếu cậu không muốn cho tôi thêm phiền phức, thì đừng tự hành hạ chính mình.”
Daou là cố tình chọc giận Offroad, hắn không muốn nhìn thấy bộ dạng nản lòng buông xuôi này của Offroad, bây giờ hắn tình nguyện cãi nhau với Offroad để Offroad nói với hắn những lời mắng chửi khó nghe, như vậy hắn mới có thể nhìn thấy chút sức sống từ Offroad. Nhưng mà Offroad lại không để hắn được như mong muốn, ngược lại còn mỉm cười một chút rồi nói: “Cậu yên tâm, nhất định sẽ không có lần sau.”
Đại khái Offroad có thể đoán được Daou đang suy nghĩ cái gì. Có lẽ Daou cho rằng đây là do Offroad tự biên tự diễn, chơi trò mất tích, giả vờ đáng thương, lại luôn ở vào thời điểm mấu chốt nhất có người liên hệ tới Daou, khiến cho Daou có thể đúng lúc mà phát hiện ra mình mất tích, lại còn nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Offroad không ngần ngại dùng những ý nghĩ ác độc nhất để phán đoán lòng dạ của Daou, đây có thể coi như là một cách tự vệ kì lạ, không đợi đối phương làm tổn thương mình, chính mình sẽ tự làm mình tổn thương trước. Như vậy cho dù Daou có nói gì đi nữa, cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.
Không khí giữa hai người lạnh lẽo tới cực hạn, cũng may có Nine và Dunk tiến vào.
Thì ra là Dunk sau khi nghe điện thoại xong, quay trở vào đã thấy Daou đút cháo cho Offroad ăn, nên đi tìm Nine, cậu nghĩ Offroad vừa mới tỉnh dậy tốt nhất là nên kiểm tra lại một chút.
Nine đến bên cạnh Offroad thấy trên bàn còn nửa chén cháo, hỏi: “Đã ăn chút gì rồi?”
“Ăn rồi.” Âm thanh của Offroad vẫn có chút nghẹn.
“Bây giờ cảm giác thế nào?”
“Vẫn ổn, chỉ là đầu óc có chút choáng váng, mệt rã rời.” Offroad cau mày, Offroad đã ngủ lâu như vậy, tại sao bây giờ vẫn còn buồn ngủ.
Nine biết đây là di chứng do cơn sốt cao để lại, huống hồ hiện tại cơn nóng vẫn còn chưa dứt hẳn, liền cười nói: “Anh ngủ trước đi, lát nữa tôi lại tới truyền dịch cho anh.”
Offroad lắc đầu: “Cậu kê cho tôi ít thuốc, tôi về uống mấy ngày là được.”
“Offroad.” Nine thở dài, “Anh biết anh sốt tới bao nhiêu độ không?”
“Bệnh vặt thôi mà, không cần nằm viện.”
Nine cũng bất lực, nhưng Daou lại nhìn về phía cậu nói: “Tùy cậu sắp xếp, cậu nói khi nào xuất viện thì sẽ xuất viện.”
Nine sửng sốt đưa mắt nhìn qua Offroad, cậu gật gật đầu, sau đó trực tiếp bỏ qua cái người có liên quan kia, quyết định mọi việc theo ý của Daou.
Offroad cũng không vội, Daou muốn thế nào thì cứ làm thế đó đi, bây giờ Offroad không muốn cãi nhau với hắn nữa.
Dunk nhìn bộ dạng sắp không mở nỗi mắt của Offroad, nhỏ giọng nói: “Chú Offroad chú ngủ đi, để con hạ giường xuống cho.”
Offroad gật gật đầu, trước khi nhắm mắt vẫn còn nói với Daou: “Chuyện trong công ty, cậu sắp xếp đi, còn chuyện của chúng ta..." Offroad dừng một chút, “Tôi xuất viện sẽ nói với cậu."
Offroad không muốn để Daou nghĩ rằng Offroad dùng bệnh của mình để níu kéo hắn, lấy chút sức lực còn sót lại nhẹ giọng nói: “Cậu đừng tới đây nữa...”
Lời vừa dứt, người cũng chìm vào giấc ngủ.
Dunk nghe được câu nói cuối cùng kia, sững sờ tại chỗ.
Cậu vừa mới nhìn thấy Daou cho Offroad ăn cháo, còn vui tươi hớn hở mà nghĩ hai người bọn họ rốt cuộc cũng làm lành với nhau rồi...
Cậu xoay người có chút nghi hoặc mà nhìn Daou, lại thấy sắc mặt của Daou ảm đạm đi rất nhiều, cậu sợ tới mức cả người đông cứng lại, vội vàng quay đầu sang chỗ khác.
Offroad ngủ giấc này cũng không sâu, hơn ba giờ đã tỉnh lại.
Trên tay vẫn còn cắm kim, hôm nay vẫn phải tiếp tục truyền thuốc, Offroad nằm lâu đến độ cả người cảm thấy khó chịu, liền nhờ Dunk đỡ mình ngồi dậy.
Hiện tại đã ổn hơn lúc trưa rất nhiều thế nhưng đầu óc vẫn còn choáng váng.
Offroad không vui nói: "Sao vẫn không thấy đỡ hơn chứ?"
Dunk bất đắc dĩ nói: "Chú Offroad, hôm qua chú sốt tới 41 độ." Cậu lại nhỏ giọng thì thầm, "Nóng sắp chín luôn rồi..."
Offroad lại không có điếc, híp mắt nhìn cậu: "Còn nghĩ tôi bệnh thì sẽ không dạy dỗ được nhóc đúng không?"
Dunk cười vội vàng múc cháo ra.
Offroad vẫn chỉ ăn nửa chén cháo, lại nói với Dunk: "Nói với bác Corn sau này không cần đưa đồ tới nữa."
Dunk không rõ lí do, nhưng nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Offroad đành lặng lẽ mà gật gật đầu.
Offroad nhớ tới cuộc gọi lúc trưa, hỏi Dunk: "Nhóc đã đưa ảnh chụp cho Joong?"
"Đã đưa..."
Offroad đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho việc Dunk sẽ kích động mà miêu tả cảnh tượng lúc đó, nói toạc ra Joong có bao nhiêu bất ngờ và cảm động. Kết quả đợi nửa ngày cũng không thấy. Nhìn bộ dạng chán nản của Dunk, nhíu mày hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Dunk nghi hoặc mà nhìn qua, sau một hồi mới có phản ứng mà trả lời lại: "Không có! Thiếu gia rất vui. Nhưng mà công việc của anh ấy bận rộn quá, bọn con vẫn chưa nói được mấy câu..."
Offroad cảm thấy không đúng, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Dunk nhìn sắc mặt của Offroad, thật cẩn thận nói: "Chú Offroad, lúc trưa thiếu gia có gọi điện thoại tới cho con, nói lát nữa muốn tới thăm chú..."
"Kêu nó tới đây đi." Offroad đáp ứng.
Dunk lập tức vui vui vẻ vẻ chạy ra ngoài gọi điện thoại báo tin cho Joong.
Cậu vừa đi, Offroad lại cầm lấy điện thoại gọi vào số của Manow, hỏi một số chuyện trong công ty.
Manow nói tất cả công việc còn dang dở trong tay Offroad đều đã bàn giao lại hết cho Daou rồi, còn có một số dự án mới, cũng đã giao cho người khác phụ trách.
Offroad nghe xong, trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng: "Manow đến lúc em phải đi tìm bến đỗ mới rồi."
"Khun Kantapon!" Giọng nói của Manow có chút gấp gáp.
Offroad trầm giọng nói: "Bây giờ vẫn chưa quyết định, nhưng em cũng nên chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ đi."
Thật lòng mà nói, Offroad cũng không muốn tách hoàn toàn khỏi Daou, không bất đắc dĩ, Offroad cũng không nghĩ mình sẽ rời khỏi Saechua. Không phải là Offroad muốn quấn lấy Daou, chỉ là công ty này có tâm huyết mười mấy năm của Offroad, quãng thời gian tốt đẹp nhất nhân sinh, tất cả sự nghiệp của Offroad đều bắt đầu tại nơi này. Muốn đoạn tuyệt hoàn toàn, chẳng khác nào bắt Offroad phải tự tay cắt đi máu thịt của chính mình.
Chỉ là bây giờ Offroad không thể tự mình quyết định đi hay ở. Trận bệnh này của Offroad đến thật đúng lúc, vừa vặn thuận tiện cho Daou thu lại tất cả quyền lực từ trong tay của Offroad, tránh cho hai người phải đi tới bước đường cùng trở mặt với đối phương.
Kì thật Offroad cũng có cách để phản kích.
Không có công ty nào có thể sạch sẽ tới mức không tra ra được chút sai sót gì, Offroad đã ở bên cạnh Daou mười mấy năm, còn có chuyện gì không biết? Ngay cả vấn đề tài chính năm đó cũng là do Offroad một tay che đậy. Nếu thật sự có dã tâm, một khi ra tay nhất định sẽ gây cho Daou một rắc rối không hề nhỏ.
Còn có không ít chuyện nội bộ của Saechua, mỗi một câu chuyện nếu được phơi bày ra ánh sáng nhất định sẽ là chủ đề đáng để bàn tán trong các buổi trà của dư luận, khiến cho Saechua trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Mà quả thật ba năm trước đây Offroad cũng đã từng làm qua. Vì ngăn cản Daou đính hôn với Baifern, không chỉ uy hiếp Daou, mà đến cả Watamonpee Offroad cũng cho người đi điều tra, một mình tuyên chiến với hai đại gia tộc, ồn ào đến mức dư luận cả thành phố đều xôn xao.
Bây giờ Offroad nhớ lại, cảm thấy mình lúc đó quả thực quá điên cuồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro