Chương 27
Lúc ăn cơm Sangtai một câu cũng không hỏi, cậu ta không hỏi Daou đi đâu, làm cái gì, tại sao bây giờ mới trở về, chỉ yên lặng mà gắp thức ăn cho Daou, hoặc là gắp gừng tỏi những thứ hắn không thích ăn bỏ ra ngoài.
Bác Corn đứng ở bên cạnh nhìn, không biết vì sao lại nghĩ tới Offroad, thầm thở dài một hơi. Người nọ bao giờ sẽ làm những việc như thế này, lúc Offroad cùng Daou ăn cơm vẫn là cơm ai người đó ăn, cho dù có mở miệng nói chuyện, cũng sẽ là nói chuyện công việc, làm sao có thể nhẹ nhàng ân cần như vậy được.
Bác Corn không muốn nhìn nữa, xoay người định rời khỏi đó, đột nhiên Daou ngăn ông lại.
Bác Corn ngừng bước chân.
“Offroad nằm viện, ngày mai bác sắp xếp người tới bệnh viện đưa cơm đi.” Hắn dừng một chút lại nói, “Cơm ba bữa đều phải đưa.”
Bác Corn trừng lớn mắt, xoay người trở về bên cạnh Daou gấp giọng hỏi: “Tại sao lại nằm viện, đã xảy ra chuyện gì?”
“Mắc mưa, người sốt cao.”
Daou nói xong, tâm tình bác Corn mới thoáng thả lỏng, còn may là không phải bị thương hay bệnh nan y gì đó.
Ông cũng không rảnh mà hỏi nhiều nữa, vội vàng đi vào phòng bếp cho người hầm canh, mới đi được vài bước Sangtai đột nhiên gọi ông lại: “Bác Corn.”
Bác Corn quay đầu nhìn cậu ta.
“Cháu nhớ chị của cháu có đưa cho cháu ít thuốc hạ sốt, bác Corn xem xem có thể sử dụng thì lấy ra dùng đi.”
Seon chuẩn bị cho Sangtai rất nhiều thuốc trung y, có thể sắc uống, cũng có thể làm thuốc bổ, tất cả đều là loại thượng hạng, người bình thường nhất định không mua được.
Bác Corn gật đầu: “Dạ khun Sangtai.”
Bác Corn đi rồi, Sangtai cũng không hỏi thêm gì, chờ Daou ăn xong, cậu ta chỉ nói: “Anh nghỉ ngơi sớm một chút.”
Daou thích một Sangtai biết tiến biết lùi, thích sự dịu dàng săn sóc của cậu ta, thích sự hiểu chuyện đúng chừng mực của cậu ta, sẽ không khiến cho người khác cảm thấy khó xử cũng không hung hăng mà dọa người. Mỗi một lời nói mỗi một động tác của Sangtai, bao gồm cách làm việc của cậu ta, đều là những gì mà Daou nghĩ một tình nhân nên có.
Nhưng mà đối mặt với một Sangtai hoàn mỹ vô khuyết như vậy, hiện tại trong lòng hắn một chút cảm giác động tâm cũng không có, đầu óc đều là lời nói nghẹn ngào của Offroad “Anh yêu Sangtai, em sẽ biến mình thành Sangtai.”
Daou nhớ lại tình cảnh lúc đó, tim đột nhiên nhói lên.
Sắc mặt hắn không hề thay đổi, cầm lấy áo khoác đi lên lầu, lúc đi lên còn nói với Sangtai chúc ngủ ngon.
Sangtai cũng cười trả lời hắn: “Ngủ ngon.”
Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Daou nữa, nụ cười trên khóe miệng Sangtai mới phai nhạt dần.
Người bên ngoài đều cho rằng cậu ta là chủ nhân của ngôi nhà này.
Người bên ngoài đều nhận định cậu ta mới chính là người Daou chân chính yêu thương.
Người bên ngoài đều cho rằng bọn họ tâm ý tương thông sớm định một đời.
Nhưng mà bọn họ không biết, sau khi Offroad dọn đi, Daou cũng chưa từng rời khỏi căn phòng ngủ kia.
Cũng không có ai biết, Daou từ đầu đến cuối đều chưa từng chạm qua cậu ta, dù chỉ là một cái hôn môi.
Không sai, là chính miệng Daou thừa nhận bản thân không yêu Offroad.
Cậu ta nhắm mắt lại thầm nghĩ, nhưng mà anh ấy yêu mày sao? Sangtai.
*
Ngày hôm sau, có ba người tới đưa cơm cho Offroad.
Người đầu tiên là bác Corn, ông tới từ rất sớm, nhưng mà đợi mãi không thấy Offroad tỉnh, nên Dunk đã kêu ông ấy về trước.
Người thứ hai là Manow, sáng nay Manow cũng rất vội nhưng vẫn cố ý bớt chút thời gian tới đây, cô cũng không có ở lại quá lâu, đến đưa cơm xong liền chạy về công ty.
Người thứ ba chính là Baifern, cô nghe Nine nói qua chuyện của Offroad, không màng tới mình còn phải vác cái bụng to tướng, đã đi vào bếp phụ dì giúp việc tự tay nấu cháo mang đến cho Offroad.
Kỳ thật điều kiện ở bệnh viện của Geoyn vô cùng tốt, thức ăn cũng không đến nỗi tệ, nhưng mà đây là tâm ý của Baifern cho nên Nine cũng không cản.
Kết quả thì sao, Offroad cả buổi sáng cũng chưa tỉnh lại.
Dunk nhìn những hộp giữ nhiệt đựng thức ăn xếp chồng lên nhau mà phát sầu. Đủ loại canh cùng cháo, thêm món khai vị còn có một ít thức ăn nhẹ dễ tiêu hóa.
Dunk liếc nhìn người đang nằm trên giường bệnh hai mắt vẫn nhắm nghiền, đưa tay sờ trán đối phương, sau đó lại đưa tay sờ sờ thử trán của mình, có vẻ không còn nóng lắm. Cậu kề sát vào mép giường nhẹ giọng gọi: “Chú ~~ Offroad ~~”
Âm thanh không lớn hơn tiếng mấy con muỗi là bao.
Offroad vẫn hít thở đều đặn, không có một chút phản ứng nào.
Dunk nhíu nhíu mày, lại tiến đến gần hơn, chớp mắt nhìn sườn mặt thon gầy đẹp đẽ của Offroad, cất giọng cao hơn một chút gọi: “Chú ~~ Offroad ~~~”
“Cậu đang làm cái gì vậy?”
Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, Dunk bị dọa nhảy dựng lên, bởi vì sợ làm kinh động đến Offroad, nên cách nhảy còn đặc biệt cẩn thận, giống hệt như động tác trong các vở kịch câm, trông có chút buồn cười.
Dunk xoay người lại nhìn thấy Daou sắc mặt không vui, lắp bắp giải thích: “Tôi muốn gọi chú Offroad dậy ăn cơm...” Quả thật từ hôm qua tới giờ Offroad chưa có gì vào bụng cả. Tuy rằng cơn sốt đã giảm đi rất nhiều, Nine cũng đã nói không có vấn đề gì, nhưng mà Dunk vẫn lo lắng thân thể của Offroad sẽ không chịu được, nên muốn gọi Offroad dậy ăn chút cháo.
Daou nghe vậy đi đến bên mép giường, Dunk lặng lẽ tránh qua một bên, Daou nhìn Offroad một lát, đưa tay thử độ ấm trên trán của Offroad, đúng là đã ổn hơn ngày hôm qua rất nhiều.
“Không cần gọi, để cậu ấy tự tỉnh lại.” Daou lên tiếng.
Dunk gật gật đầu, thấy Daou đứng bất động, cậu liền yên lặng mà đi qua ghế sofa ngồi xuống.
Kết quả vừa mới ngồi xuống, Pun đã ôm laptop cùng một đống tài liệu đi vào, tất cả đều đặt trên cái bàn trà nhỏ trước sofa.
Dunk lại vội vàng đứng lên.
Pun hỏi cậu: “Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi, chị Manow có mang cơm đến cho con.”
“Vậy được rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”
Dunk còn do dự: “Chú Pun con không thấy mệt, con muốn chờ chú Offroad tỉnh...”
Pun nhìn Daou, thấy hắn không có ý phản đối, cũng không nói thêm nữa. Nhưng mà trong lòng anh lại thầm trách Dunk ngu ngốc, không biết nhìn sắc mặt của người khác, nhịn không được đưa tay lên gõ trán của cậu, thấy Dunk ôm đầu kêu ‘Ây da’ một tiếng, Pun lại có chút hối hận.
Anh vốn còn cho rằng chuyện hắn ngày hôm qua đi ra ngoài, lại còn có Sangtai ở đó, Daou nhất định sẽ giữ khoảng cách với Offroad hơn nữa, ai biết người này buổi sáng mở họp, buổi chiều đã không ở công ty mà mang theo chút tài liệu quan trọng đến bệnh viện xử lý. Pun thầm thở dài, anh theo bên cạnh Daou đã mười mấy năm cũng không nắm được trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, sao anh lại đi trách một đứa nhỏ ngây thơ như Dunk được chứ.
Cứ như vậy, Daou ngồi trên sofa xem tài liệu, Dunk lại trở về bên mép giường nhìn chằm chằm vào Offroad. Lúc đầu Pun cũng ở lại, nhưng sau đó không biết có chuyện gì nên đã về công ty.
Pun vừa đi, phòng bệnh lập tức trở nên an tĩnh hẳn, trừ âm thanh Daou lật mở từng trang giấy, còn lại một chút động tĩnh cũng không có.
Trong lúc đó Nine có tới, cậu đo lại nhiệt độ trên người Offroad, nhìn thấy Daou khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Nhưng cũng không nói gì, dặn dò Dunk vài câu liền rời đi.
Dunk tiễn Nine đi, lại liếc mắt nhìn Daou đang chuyên tâm xem xét văn kiện, tay chân lại cứng đờ mà ngồi về chỗ cũ, cậu giống như một pho tượng cả đầu cũng không dám nhúc nhích.
Nói ra cũng lạ, Offroad so với Daou còn có phần lạnh lùng hơn không dễ ở chung, nhưng mà từ nhỏ Dunk lại sợ Daou nhất. Cậu chưa bao giờ ngồi gần Daou trong khoảng thời gian lâu như vậy, vừa hồi hộp vừa xấu hổ lại còn khó chịu. Dunk lắc lắc đầu nhìn Offroad với vẻ mặt hết sức khổ sở, trong lòng cứ lặp đi lặp lại một câu như niệm thần chú, chú Offroad mau tỉnh lại, chú Offroad mau tỉnh lại...
Thật ra cậu cũng có thể chọn cách rời đi, nhưng mà không hiểu vì điều gì, Dunk không yên tâm để Daou và Offroad đơn độc ở bên nhau, đặc biệt là hiện tại Offroad một chút ý thức cũng không có.
Không biết có phải do lời cầu nguyện của Dunk có tác dụng hay không, Offroad thật sự đã tỉnh lại.
Dunk nhìn thấy Offroad mở mắt, vui vẻ đến mức quên luôn Daou ở phía sau, kề sát vào Offroad nhẹ giọng gọi: “Chú Offroad, chú Offroad,...”
Offroad hơi nhíu mi lại, giọng khàn khàn nói: “Chú vẫn chưa chết đâu.”
Dunk bị Offroad nói móc một câu lại càng cười thêm vui vẻ, cậu biết lần này Offroad đã tỉnh thật rồi, vội vàng chạy đi rót một ly nước.
Kết quả ly nước vừa mới đưa qua, Offroad đã lắc lắc đầu. Offroad muốn ngồi dậy nhưng trên người mềm nhũn một chút sức lực cũng không có, Dunk biết ý đồ của Offroad, nhanh chóng cất ly nước rồi đỡ Offroad dậy.
Offroad vừa mới ngồi dậy còn chưa kịp mở miệng nói chuyện đã thấy Daou ở đó, cả người sững sờ…
Daou nhìn Offroad, sau đó đặt tập tài liệu trên tay xuống, đứng dậy bước tới.
Tay Dunk còn đặt sau vai Offroad, cậu ngẩng đầu ngây ngốc mà nhìn Daou.
Daou nói: “Tránh ra.”
Dunk theo bản năng mà buông tay, Daou cúi người ôm Offroad lên, lập tức đi đến nhà vệ sinh.
Dunk lúc này mới kịp phản ứng, chú Offroad của cậu đã ngủ suốt một đêm, lại còn truyền nhiều thuốc vào người như vậy, vừa mới tỉnh lại chắc chắn là muốn đi WC, cậu lại còn đem nước tới cho Offroad uống...
Offroad bị ôm vào toilet, chân vừa chạm đất, Offroad đã vịn lấy bồn rửa mặt. Nhưng Daou lại không chịu buông tay, một tay ôm lấy eo của Offroad, tay còn lại định giúp Offroad cởi quần.
Mặt Offroad biến sắc, giữ tay Daou lại giọng khàn khàn nói: “Cậu đi ra ngoài.”
Daou nhíu mày, hai người bọn họ ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn không hiểu Offroad còn để tâm đến chút chuyện nhỏ nhặt này làm gì.
Offroad không nói lời nào, trên tay lặng lẽ dùng sức đẩy tay Daou ra.
Daou nhìn sắc mặt Offroad trắng bệch không có chút máu, cơn sốt cao làm cho đôi môi khô nứt, lại còn thêm ánh mắt bướng bỉnh, Daou rút tay về, trầm giọng nói: “Tôi ra cửa.”
Chờ hắn đi ra ngoài, đóng cửa phòng vệ sinh lại, Offroad mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ cùng khó xử.
Cửa phòng vệ sinh không đóng chặt.
Daou nghe âm thanh xả nước, lại đợi thêm một chút mới đi vào.
Offroad đang đứng bên bồn rửa mặt muốn rửa tay. Sáng ngày hôm qua ở trên máy bay, cho đến bây giờ đã là một ngày một đêm không ăn chút gì, huống hồ người lại còn sốt cao. Daou thấy Offroad đứng không vững, sải bước tới, vòng tay qua eo, để Offroad đặt trọng tâm cơ thể vào người mình. Sau đó mở nước, chờ vài giây cho nước lạnh xả bớt, điều chỉnh nhiệt độ rồi mới đưa tay Offroad vào.
Offroad không cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng không có sức lực để lôi kéo với Daou cho nên yên lặng mà rửa tay.
Rửa xong rồi, Daou lại lấy khăn lông đưa tới, giúp Offroad lau khô tay. Offroad còn đang định mở miệng nói tiếng cảm ơn, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra đã bị Daou ôm lên.
“Daou!” Lần này Offroad bực thật sự, nhưng mà dù có bực tức đến mấy thì âm thanh vẫn còn khàn đặc vì bệnh.
Daou mặc kệ Offroad vẫn cứ bước đi, chậm rãi đặt người về lại giường bệnh.
Dunk đứng ở một bên, nhìn Daou ôm Offroad đi toilet lại ôm trở về, cậu phải tận lực kiềm chế bản thân mới không để lộ ra bộ dạng há mồm trợn mắt.
Nếu không phải vừa rồi Pun cũng tới, cậu còn có chút hoài nghi người này có phải giả mạo cậu của thiếu gia mình tới hay không...
Trong ấn tượng của cậu, Daou và Offroad tay cũng chưa từng nắm qua, tuy rằng biết bọn họ là một đôi, nhưng trước sau vẫn có cảm giác không chân thực lắm, đột nhiên nhìn thấy hai người thân mật như vậy, Dunk có chút không quen lẫn không tin.
Sau khi Offroad bị thả lại giường bệnh thì không nói gì nữa, Daou cũng không mở miệng, còn lại Dunk cũng không dám nói lời nào, không khí trong phòng bỗng chốc trở nên xấu hổ.
Từ lúc Offroad tỉnh lại cả người vẫn còn mơ hồ, đủ loại hình ảnh lộn xộn trong đầu cứ chồng chất lên nhau, thậm chí còn không phân biệt được cái nào là thật, cái nào là mơ hay do mình tự tưởng tượng ra.
Offroad nhìn về phía Daou, có chút chần chừ hỏi: “Hôm qua là cậu đưa tôi tới đây?”
Daou nhìn Offroad không nói lời nào, có lẽ là vì hắn cảm thấy câu hỏi này không quan trọng, không cần thiết phải trả lời.
Offroad biết hắn ngầm thừa nhận, sắc mặt trắng bệch hỏi: “Tôi có hay không...” Offroad mở miệng ra mới phát hiện âm thanh của mình có chút run rẩy, Offroad ổn định lại tinh thần mới nói câu kế tiếp, “Có nói cái gì hay không...?”
Daou nhìn Offroad chằm chằm, Offroad lúc này giống như một tên tội phạm đang chờ nhận bản tuyên án đến từ thẩm phán, tuy rằng bên ngoài cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại để lộ ra vô vàn nỗi bất an và sợ hãi.
“Không có.” Daou nhàn nhạt nói, “Lúc tìm được cậu, cậu đã mất hết ý thức...” Đột nhiên hắn nhíu mi lại, hỏi Offroad, “Lúc đó cậu muốn nói cái gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro