Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Chờ lúc ông ta tỉnh lại, băng dán trên miệng đã được tháo ra, trong phòng ngoại trừ Offroad, còn có một người khác đang bị trói chặt ngồi trên ghế, Air.

Krom vừa nhìn thấy bà ta, hận đến mức siết chặt hàm răng. Nếu không phải vì người đàn bà này! Nếu không phải vì cái đồ đê tiện này! Ông ta sao có thể rơi vào kết cục thê thảm như ngày hôm nay!

Air ngoài miệng bị dán băng dính, mái tóc từ xưa đến nay luôn được bà ta bới cẩn thận lúc này đã xõa tung mà rũ xuống, trang điểm tinh tế trên khuôn mặt cũng không còn, hoảng loạn mà nhìn Krom, lại ngẩng đầu dùng ánh mắt oan độc nhìn chằm chằm vào Offroad.

Offroad vẫn như cũ, đứng dựa người vào khung cửa sổ đầu hướng ra bên ngoài, ánh mặt trời dừng ở bên cạnh, có thể lờ mờ nhìn thấy bụi bặm bay lơ lửng trong không khí.

Krom muốn đứng lên, nhưng vừa cử động dưới chân đã truyền đến một trận đau đớn xuyên tim.

Ông ta rên rỉ, rốt cuộc Offroad cũng quay đầu lại, nhìn thấy Krom biểu tình thống khổ giãy giụa trên mặt đất, đột nhiên nói: "Ba tôi đứng ở chỗ này nhìn tôi cả đời, tôi chưa từng một lần quay đầu lại mà nhìn ông ấy. Cho đến lúc tôi muốn quay đầu nhìn lại, ông ấy... Đã không còn."

Lời Offroad nói nghe có vẻ rất bình thường, biểu cảm trên khuôn mặt cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng đã làm cho Krom bị dọa đến mức toàn thân run rẩy. Ông ta lắc đầu, giọng nói run run, đứt quãng: "Offroad, không... Không phải tôi... Tôi không hề muốn gϊếŧ ba của cậu..."

Đột nhiên ông ta ngẩng đầu nhìn Air, hét lớn: "Là con đàn bà này... Chính bà ta... Bà ta nói nếu Phupha không chết sẽ quấn lấy bà ta không buông, là bà ta xúi giục tôi..."

Thần sắc Offroad không hề thay đổi, giống như câu trả lời này không hề nằm ngoài dự đoán của Offroad.

Air ngồi trên ghế, bà ta không có một chút áy náy nào, vẫn dùng ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm vào Offroad.

Nếu miệng không bị dán lại, Offroad nghĩ bà ta chắc chắn sẽ mắng Offroad đến khàn cả giọng, mắng Offroad hủy hoại người mà bà ta yêu, hủy hoại cuộc sống xa hoa của bà ta, hủy hoại giấc mộng cả đời của bà ta.

Krom vẫn còn lải nhải nói, ông ta muốn chứng mình mình vô tội. Nhưng Offroad lười nghe, mà cũng không có kiên nhẫn để nghe, liền lấy một khẩu súng trên bàn bên cạnh, cầm nó trong tay.

Thoáng chốc Krom câm lặng.

Ông ta trừng lớn mắt khi nhìn thấy khẩu súng kia, các cơ trên mặt bắt đầu co giật mất tự nhiên, quỳ rạp trên mặt đất giọng cầu xin nói: "Tôi sai rồi tôi sai rồi... Offroad... Cầu xin cậu... Đừng gϊếŧ tôi..."

Offroad nâng mi mắt liếc nhìn ông ta một cái, cười nói: "Ông sai rồi? Vậy ông đi xuống dưới hỏi xem, bọn họ có tha thứ cho ông hay không đã."

Krom theo ánh mắt của Offroad mà quay đầu lại, nhìn thấy khung ảnh ở trên bàn. Trên hình là ảnh chụp Phupha ôm Offroad, Star thoạt nhìn còn rất nhỏ, tết bím tóc hai bên, đang đứng bên cạnh anh của mình, cười đến nỗi đôi mắt híp lại.

Bọn họ đều đang nhìn ông ta.

Krom cảm thấy có một luồng khí lạnh từ bàn chân xông lên.

Ông ta sinh ra ở Wehern, lại còn là con trai út, đi đến đâu người ta đều phải cúi đầu khom lưng, dần dần ông ta cũng không đem những người này để vào mắt. Sinh mạng của bọn họ đối với ông ta chỉ như cỏ rác, ai dám cản đường ông ta, ai dám làm ông ta không vui, ông ta sẽ đi dạy dỗ người đó. Loại cảm giác nắm trong tay quyền sinh tử của người khác làm cho ông ta phát nghiện, nhưng mà đến một ngày, thân phận thay đổi, đến lượt ông ta bị biến thành rác rưởi bị tra tấn bị uy hiếp, ông ta mới biết nó đáng sợ đến dường nào.

Krom run run, dùng thân trên của mình đứng thẳng lên, đối với tấm ảnh kia không ngừng dập đầu, mỗi một cái đều hung hăng lấy đầu đập lên sàn nhà.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi sai rồi, tôi sai rồi..."

Offroad sắc mặt không chút biểu cảm mà nhìn ông ta, nhìn đầu ông ta đã chảy đầy máu, mới từ từ đứng dậy đi tới bên cạnh Krom, ngồi xổm xuống, đem ngón tay Krom đặt vào cò súng, sau đó nâng tay ông ta lên hướng về phía Air, nhẹ giọng nói: "Ông giết bà ta, tôi sẽ để ông được sống."

Cuối cùng Air cũng hoảng sợ, dùng sức giãy giụa, chiếc ghế trói bà ta cũng ngã ra sàn, bà ta liều mạng nhìn về phía Krom lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu và kinh hoàng.

Cổ tay của Krom bị Offroad bắt lấy và điều khiển, Air vùng vẫy tới đâu thì họng súng cũng di chuyển theo tới đó.

Offroad không cho Krom một chút thời gian do dự, nhỏ giọng nói bên tai ông ta: "Một..."

Offroad vừa đếm xong số một, Krom đã bóp cò súng.

Âm thanh lạch cạch vang lên.

Không có chuyện gì xảy ra cả.

Bên trong súng không hề có đạn.

Chẳng qua là Offroad muốn tra tấn Air, muốn bà ta nếm thử cái cảm giác bị người chính người mình yêu phản bội nó có mùi vị như thế nào.

Trong lúc Krom còn đang ngồi ngây ngốc ở đó, Offroad đã lấy cây súng, từ từ đứng lên, chậm rãi nạp đạn, sau đó mở khóa an toàn, cúi người dùng một tay nắm lấy cổ áo của Krom, kéo ông ta về phía trước.

Cuối cùng Krom cũng nhận ra điều gì đó, nước mắt cùng nước mũi chảy ròng ròng trên mặt, dưới thân không tự chủ được mà tè một bãi lên sàn nhà.

"Offroad, tôi cầu xin cậu, tôi cầu xin cậu đừng gϊếŧ tôi... Cậu muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm..." Krom cố gắng gỡ tay Offroad ra, mà Offroad cũng không muốn động vào ông ta, sau khi kéo Krom tới trước mặt Air thì buông tay.

Offroad đứng lên, từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá đôi nam nữ này.

Krom muốn bò đi, vừa động đậy đã bị Offroad dùng chân dẫm lên cái chân gãy lìa kia của ông ta, quá đau đớn ông ta không nhịn được mà thét lên.

Tóc của Air bị mồ hôi làm ướt, từng sợi từng sợi dính lên trên mặt, nhìn thấy Offroad đưa khẩu súng nhắm ngay Krom, cả người bà ta như phát điên, xoang mũi không ngừng phát ra những âm thanh chói tai.

Offroad thưởng thức hình ảnh này trong chốc lát, sau đó khẽ cười, bóp cò súng.

Khẩu súng lục được trang bị ống giảm thanh, Air còn chưa kịp phản ứng, khuôn mặt của bà ta đã nhuộm đỏ máu.

Thời gian như đứng yên.

Air không dám động đậy. Một lúc lâu sau, bà ta mới cứng đờ mà đưa mắt nhìn Krom, trên đầu bị bắn thủng một lỗ toàn là máu, Krom chết không nhắm mắt.

Đột nhiên bà ta trừng lớn mắt, tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.

Offroad buông súng, đi đến trước mặt Air từ từ ngồi xổm xuống, lau đi vết bẩn không biết là máu hay là óc của Krom trên mặt bà ta, cười nói: "Đừng sợ, tôi sẽ không để bà chết."

Air không ngừng run rẩy.

Nụ cười trên khóe miệng của Offroad dần dần biến mất, nhấn mạnh từng câu từng chữ nói: "Tôi muốn bà mỗi ngày đều phải sống trong sợ hãi như thế này."

Cả người Air chấn động, thân thể cứng đờ mà ngất xỉu.

Offroad không chút cảm xúc mà liếc nhìn bà ta một cái, sau đó đứng lên, đi đến bên cửa sổ.

Offroad nhìn bức ảnh kia, muốn đưa tay cầm lấy, lại thấy ngón tay mình dính đầy máu, liền chán ghét mà nhăn mi lại.

Offroad dùng sức lau đi vết máu, lực độ mạnh đến mức ngón tay sắp bị ma sát cho rách toạc ra. Lại một lần nữa đưa tay tới, Offroad vẫn cảm thấy rất dơ, cũng không muốn chạm vào bức ảnh kia nữa, cứ đứng ngơ ngác như vậy mà nhìn.

Đến lúc Daou mang theo người tiến vào, đã nhìn thấy một Offroad như người mất hết thần trí đứng ở đó.

Mùi máu tươi trong phòng làm cho Daou phải nhíu chặt mày, hắn cho người đến đem Offroad ra ngoài, nhưng Offroad lại không chịu đi.

Daou bận quá, từ lúc hắn bước vào cửa điện thoại liền gọi tới không ngừng, hắn ở một bên vừa nghe báo cáo, vừa đi đến trước mặt Offroad trầm giọng nói: "Cậu về đi. Chuyện ở đây tôi sẽ xử lý."

Offroad không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào Daou một hồi lâu, cuối cùng cũng bước chân đi ra ngoài.

Lúc đi ra tới cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu gọi: "Daou."

Daou ngẩng đầu nhìn qua.

Offroad đối mặt với hắn, ánh mắt như muốn đem người này khắc sâu vào trong đáy lòng, sau đó Offroad không nói gì cả, xoay người đi ra ngoài.

*

Chuyện sau đó, Offroad không nhớ rõ.

Sau khi trở về thì sinh bệnh nặng, lúc tỉnh lúc mê, gặp đủ loại ác mộng. Ấn tượng duy nhất chính là mỗi lần mơ thấy Daou, sẽ từ trong cơn mơ mà bình tĩnh trở lại.

Giống như chỉ cần có Daou ở đó, sẽ không có vấn đề gì. Cảm giác tín nhiệm đến mức nó đã theo vào trong giấc mộng của Offroad.

Sau khi Offroad khỏi bệnh, cũng không còn kìm nén tình cảm của mình dành cho Daou nữa, nhưng vì Offroad quá cố chấp, nên bọn họ đã trãi qua mấy năm không được thoải mái lắm.

Kỳ thật trong lòng Offroad vốn biết rõ, Daou chưa từng thích mình.

Những chuyện Daou làm cho Offroad, giống như cách đối xử với một người bạn bình thường, không hơn không kém.

Nhưng bởi vì bản thân thiếu thốn tình cảm đến mức đáng thương, mới xem Daou là sợi rơm cứu mạng cuối cùng của mình.

Lâu lắm rồi Offroad không nhớ về những chuyện trước kia, bây giờ nhớ đến, giống như là đem những vết thương chưa bao giờ lành lại, bị che giấu cẩn thận một lần nữa xé toạc ra.

Offroad nhìn bia mộ mà nghĩ, báo thù xong thì sao? Gϊếŧ Krom, bức điên Air thì sao? Thời gian có thể quay lại sao? Người đã mất đi có thể trở về sao?

Còn có những lỗi lầm của Offroad, những lần khinh rẻ ba và cô của mình, những lần tùy hứng, luôn tự cho là mình đúng, làm sao để có thể bù đắp đây?

Giờ khắc này, Offroad đột nhiên không biết mình còn sống là vì điều gì.

Không biết đã qua bao lâu.

Nơi xa đột nhiên truyền đến những tiếng sấm sét yếu ớt, bầu trời bắt đầu tối sầm lại, ngay sau đó là màn mưa mỏng manh từ trên trời ập tới.

Offroad quỳ gối trước mộ, hơi thở quanh thân thê lương tới tận cùng, cả người giống như đã chết lặng. Nước mưa lạnh như băng từng đợt dội vào người nhưng Offroad không hề nhúc nhích.

Đến khi đôi chân hoàn toàn mất đi cảm giác, mới dứt khoát từ từ nằm xuống, cuộn tròn bên cạnh bia mộ của Phupha.

Bên tai là tiếng mưa rơi tí tách, cả thế giới dường như đều yên lặng.

Offroad nhắm hai mắt gối đầu lên bia mộ lạnh lẽo không có chút hơi ấm, nghĩ đến những lời trước kia Star đã nói với mình, lúc Offroad mới sinh ra, mỗi đêm đều khóc nháo không ngừng. Phupha sợ làm phiền đến những người trong khu nhà, liền dùng chăn bao Offroad lại ôm Offroad đến hành lang, vừa đi vừa dỗ dành. Có rất nhiều đêm những người xung quanh về trễ, đứng từ xa thấy hình ảnh này, còn tưởng rằng là do quỷ đang quấy.

Offroad nhớ tới bộ dáng cười không ngừng của Star khi đó, trên mặt cũng gợi theo một nụ cười nhợt nhạt, cho dù mỉm cười nhưng mày đã gắt gao nhíu lại.

Offroad lẩm bẩm một câu: “Ba… Con mệt mỏi quá...”

Tất cả mọi người đều cho rằng Offroad mạnh mẽ tới mức không có gì là Offroad không làm được.

Cho rằng Offroad sẽ không đau đớn, sẽ không khổ sở, sẽ không sợ hãi, lại càng không biết đến mệt mỏi.

Nhưng đây mới là Offroad.

Một kẻ yếu đuối đến đáng thương chỉ có thể tìm kiếm chút hơi ấm an ủi từ tấm mộ bia lạnh lẽo.

Mưa vẫn tiếp tục trút xuống không ngừng.

Nước mưa dội vào bia mộ, thoạt nhìn thật giống như người trên di ảnh đang rơi lệ.

Dunk ngủ một giấc tới tận buổi chiều.

Kỳ thật cậu đã tỉnh dậy một lần, bởi vì bên ngoài trời mưa tối sầm, cậu nhìn lướt qua còn tưởng là trời chưa sáng, lại mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Chờ tới lúc cậu tỉnh lại đã là hai giờ sau.

Dunk dụi mắt cầm lấy điện thoại, nhìn thấy thời gian và cuộc gọi nhỡ hiển thị trên màn hình, đột nhiên bật dậy khỏi giường.

Cậu gọi vào số của Offroad, kết quả gọi mấy cuộc đều bị từ chối, nên cậu gọi vào số của Manow.

Bên kia vừa nghe máy, cậu liền gấp giọng hỏi: “P'Manow, chú Offroad có đi cùng chị không?”

Manow cao giọng hỏi lại: “Không phải em đi đón anh ấy sao?”

Dunk luống cuống: “Thực xin lỗi P'Manow đều tại em ngủ quên...”

Manow ngắt lời của cậu: “Em trước tiên đừng hốt hoảng, có lẽ anh ấy không đợi được em nên đã đi trước rồi.”

Dunk vội nói: “Em gọi điện thoại chú ấy đã tắt máy.”

Manow nghe xong tâm tình liền chùng xuống, công việc của Offroad vẫn còn rất nhiều, sẽ không tùy tiện tắt máy.

“Như thế này đi, bây giờ em tới sân bay tìm xem, chị sẽ ở bên này đi dò hỏi.”

Dunk đáp lời liền nhảy từ trên giường xuống, vừa chạy ra ngoài vừa mặc quần áo, gấp đến độ mặc mấy lần quần áo cũng chưa mặc vào được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro