Chương 18
Trước nay Dunk vẫn luôn không suy nghĩ xem tình cảm cậu dành cho Joong là cái gì, bởi vì tất cả tình cảm mà cậu có được đều đặt trên người Joong.
Ngay cả khi Offroad trêu chọc cậu, cậu cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng chưa bao giờ suy nghĩ xem những cảm xúc đó là gì.
Dù sao chỉ cần Joong thích là được. Chỉ cần hắn vui vẻ, hắn sống tốt, hắn đưa ra bất kì lựa chọn nào, Dunk đều sẽ nghe theo hắn.
Nhưng mà cậu ngàn vạn lần không nghĩ tới, nó không hề giống với tình yêu, tình yêu sẽ có ghen tuông, sẽ có những ham muốn chiếm hữu đối phương cho riêng mình, sẽ có vô vàn những thứ cảm xúc khác vốn đã không thể so sánh được.
Joong sững sờ nhìn Dunk, đôi mắt cậu đã ngập nước chỉ là nó không rơi xuống, một lúc sau mới ngẩn người mà đáp: “Không phải.”
Joong tránh né ánh mắt của Dunk, không vui nói: “Em lại nói lung tung cái gì vậy.”
Hắn xoay người, đưa lưng về phía Dunk: “Em về đi, sau này không có việc gì thì đừng tới tìm tôi.”
Nói xong, hắn liền đi vào cửa, không quay lại nhìn Dunk dù chỉ một lần.
Dunk không giống như lúc trước chạy đuổi theo hắn, cậu yên lặng đứng dưới ánh đèn đường thật lâu. Cậu không biết rốt cuộc mình đã làm sai chuyện gì, tại sao bây giờ Joong lại chén ghét cậu đến như vậy. Chính cậu cũng biết khóc là một hành động yếu đuối, chỉ là cậu đã dụi đôi mắt của mình đến đỏ, nhưng nước mắt vẫn cứ thế không ngừng rơi xuống.
Không biết đã qua bao lâu, Dunk mới bước chân mà rời đi, đi được vài bước, sẽ quay đầu lại nhìn.
Joong nhìn bóng dáng của cậu, có chút bực bội mà nới lỏng cà vạt. Hắn không rõ tại sao mình lại sinh ra loại cảm xúc này, nhưng cảm giác này lại làm sự khó chịu trong lòng hắn tăng lên gấp bội, nó giống như một vòng lẫn quẩn, cứ thế tồn tại trong hắn.
Joong nghĩ, hắn không sai, hắn có làm gì sai sao? Hắn muốn cùng Yew ở bên nhau thì sao? Chẳng lẽ còn phải quan tâm đến Dunk? Dunk là cái thá gì? Nếu không phải do hắn đem cậu về đây, thì cậu sớm đã bị đông chết! Nếu không phải do hắn đem cậu về đây, bây giờ cậu có thể vui vẻ thoải mái mà đi theo Offroad sống qua ngày sao?
Suy nghĩ trong đầu hắn vô cùng lộn xộn, đủ loại âm thanh ồn ào huyên náo mãi không dứt.
Joong bực bội tới độ ngồi cũng không nỗi, trong giây lát liền cầm cái phong thư trên bàn lên, động tác thực thô bạo mà xe mở nó ra, sau đó một tấm ảnh chụp nhẹ nhàng rơi xuống.
Trong nháy mắt dường như mọi âm thanh đều trở nên im lặng.
Joong như bị đóng đinh tại chỗ, đôi mắt cũng không dám chớp.
Trong ảnh là một cô gái khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan thanh thoát, mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, đứng ở trong vườn hoa, có vẻ hơi ngại ngùng và lo lắng mà nhìn vào ống kính.
Bức ảnh đã rất cũ, cũ đến ố vàng, dường như mỗi một chỗ đều để lại dấu ấn mài giũa bởi thời gian.
Joong nín thở, thật cẩn thận, thật nhẹ nhàng mà cầm lấy bức ảnh, hai tay không ngừng run run, đôi mắt đỏ ửng.
Đây là mẹ của hắn.
Earn Saechua.
*
Dunk về đến nhà, cả buổi tối cũng không ngủ được.
Hai con mắt cậu sưng như hai hạt đào, nằm ở trên giường, nhớ lại từng chuyện một. Nghĩ xem mình đã làm cái gì, đã nói cái gì, có phải trong lúc vô tình cậu lại gây nên họa gì, mới có thể khiến cho Joong chán ghét cậu đến như vậy.
Nhưng mà Joong kêu cậu đi bảo vệ Yew, cậu đi, Yew cuối cùng cũng không có một chút thương tích. Chuyện cậu đánh Phat, chú Offroad của cậu cũng đã nói không sao, sẽ không có ai đến tìm cậu hay Joong để gây rắc rối.
Suy nghĩ rất lâu, Dunk cũng không tìm ra được đáp án. Cứ như vậy hết lần này tới lần khác, trời cũng đã dần sáng lên, mãi đến khi bên ngoài có mấy ông cụ mở radio để tập thể dục, Dunk cũng chưa ngủ được.
Vốn dĩ cậu mấy hôm nay đã vô cùng bận rộn, tối hôm qua còn thức trắng một đêm, bây giờ đôi mắt đã đau sắp chết, một chút ánh sáng xuyên vào cũng có thể làm cậu rơi nước mắt.
Trong đầu cứ có âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng nghỉ, giống như là có ai đó đang đánh trống ở bên trong.
Dunk đang chuẩn bị đi rửa mặt, di động đột nhiên vang lên, là tin của Offroad chuyển tới, đại khái là thông báo mình 10 giờ sáng nay sẽ đến.
Dunk trả lời: Dạ chú Offroad, con sẽ tới đón chú.
Cậu nhìn dồng hồ, tính toán một chút, thấy mình có thể ngủ thêm hai tiếng nữa. Cậu không đi rửa mặt nữa, kéo chăn đắp lên người, cậu phải nghỉ ngơi một hồi, nếu không lát nữa sẽ không lái xe được.
Kết quả cậu lại ngủ say như chết, ngay cả chiếc điện thoại di động bên gối vang lên nửa buổi cũng không đánh thức cậu dậy được. Offroad xuống máy bay không nhìn thấy Dunk, gọi điện thoại mấy lần cũng không có ai nghe. Manow nói sẽ sắp xếp cho Offroad một chiếc xe khác, Offroad bảo: “Không cần, chắc là Dunk đang lái xe, không tiện nghe điện thoại, mọi người đi trước đi.”
Manow nhìn sắc mặt tái nhợt của Offroad có chút không yên tâm, từ buổi chiều hôm đó Offroad một mình đi ra ngoài ra ngoài, Manow cảm thấy có gì đó không đúng, cả người Offroad như mất hồn, có khi cô báo cáo công việc, phải gọi mấy lần Offroad mới có phản ứng lại.
Tổng thể mọi thứ có chút không giống với Offroad.
Manow khuyên vài câu, Offroad vẫn kiên trì đứng chờ Dunk. Manow nói muốn chờ cùng nhưng Offroad cũng không cho, Manow cũng không có cách nào, đành phải cùng những người khác đi trước.
Offroad nhìn bọn họ rời đi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bây giờ Offroad chỉ muốn ở một mình, không muốn nói chuyện với ai, càng không muốn động não để nói.
Lại đợi thêm một lúc, Dunk vẫn không nghe điện thoại, Offroad dứt khoát tự mình đón taxi đi.
Tài xế hỏi Offroad đi đâu, Offroad nói vị trí khách sạn của mình ở. Chờ tài xế lái xe ra khỏi đường cao tốc, Offroad mới đột ngột thay đổi: “Đến nghĩa trang D.”
Tài xế thông qua chiếc gương mà liếc nhìn Offroad một cái, thầm nghĩ, làm gì có ai kéo một gương hành lý từ máy bay xuống lại đi đến nghĩa trang, thật là một người kì quái.
Tới nơi, Offroad thanh toán tiền xuống xe. Offroad lập tức đi tới chỗ quản lý của nghĩa trang, tạm gửi hành lý của mình ở đây, lại mua thêm hai bó hoa, sau đó mới từ từ mà đi lên.
Nhân viên quản lý chỗ này nhận ra Offroad, chờ Offroad đi rồi, mới có người nhỏ giọng nói: “Khun Kantapon lại tới nữa rồi này...”
“Đúng vậy...”
“Các cậu thử đoán xem lần này cậu ta sẽ ở lại bao lâu?”
“Ai mà biết được... Haizzz.”
Cuộc đối thoại kết thúc bằng một tiếng thở dài.
Cảnh quang trong nghĩa trang cực kì tốt, xung quanh đều trồng những cây cổ thụ cao to. Offroad đi trên con dường dài rộng rãi, đi qua hết bia mộ này tới bia mộ khác, cuối cùng dừng trước hai bia mộ màu đen.
Bên trái, Phupha Jindataweephol, người lập bia mộ Offroad.
Bên phải, Star Jindataweephol, người lập bia mộ Gen.
Offroad đặt hoa lên trước hai bia mộ, rồi từ từ quỳ xuống.
Từ trước tới nay Offroad đến chỗ này không có đứng, chỉ có quỳ.
“Thật xin lỗi, con chưa kịp chuẩn bị gì đã tới đây... Chỉ là đột nhiên con rất nhớ hai người.”
Offroad hướng qua cái mộ bia bên phải, cười nói: “Cô à, con đã gặp qua chú Gen, ông ấy sống rất tốt. Con gái của ông ấy...” Nhắc tới hai chữ 'con gái' này, Offroad dừng lại một chút, ánh mắt mang theo vô tận đau khổ “...Cũng rất đáng yêu, người đừng lo lắng.”
Trên ảnh là một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng mà nhìn Offroad, Offroad nhớ lại lúc bà ấy còn sống thực sự rất thích cười, nếu lúc đó đứa bé được sinh ra, khẳng định nó sẽ rất giống mẹ, Offroad không biết nó sẽ còn đáng yêu như thế nào.
Offroad lại hướng đến bia mộ bên trái nói: “Ba, gần đây con sống rất tốt.”
Nói rồi, liền nắm chặt lấy tay phải, xoay cánh tay vào trong, không để vết sẹo dài gớm ghiếc kia bị lộ ra.
Nghĩa trang rất yên tĩnh, chỉ có một mình Offroad ở đây. Offroad lải nhải, nhớ tới cái gì sẽ nói cái đó, bất tri bất giác, đã nói không ít lời.
Chỉ là đang nói, Offroad từ từ ngừng lại. Đôi mắt thẳng tắp mà nhìn về phía trước, biểu tình sinh động trên gương mặt bỗng hóa thành chết lặng.
Trước đây bọn họ không biết có bao nhiêu mong chờ được cùng Offroad nói chuyện, mỗi lần Offroad chú ý tới họ một chút, bọn họ liền vui vẻ không kể xiết.
Nhưng mà bây giờ, Offroad nói rất nhiều, nói một cách cẩn thận, cũng sẽ không có ai trả lời nữa.
Từ nhỏ Offroad đã sống trong một gia đình đặc biệt kì quái.
Nhà người khác đều là nghiêm phụ từ mẫu, còn nhà Offroad thì ngược lại. Ba của Offroad- Phupha là một người đối với Offroad có thể nói là cần gì cứ lấy, trong trí nhớ của Offroad, đừng nói là đánh chửi, ngay cả một lần cao giọng dạy bảo cũng không có. Ngoại trừ việc này, Offroad còn có một người cô nhỏ chỉ lớn hơn Offroad 12 tuổi, cũng giống như thế đối xử với Offroad cực kì tốt.
Đáng lý ra được sống trong một gia đình như vậy Offroad nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà Offroad lại có một người mẹ rất đỗi kỳ lạ, bà ta tên Air.
Từ lúc Offroad còn rất nhỏ, đã biết Air vô cùng chán ghét mình.
Offroad còn nhớ rõ, có một lần Offroad đưa tay muốn nắm lấy Air, kết quả vẫn chưa đụng được vào người đã bị bà ta dùng giầy cao gót đá lăn quay trên mặt đất. Còn may năm ấy là mùa đông, Offroad mặc quần ào rất dày, may mắn hơn nữa là Phupha trãi rất nhiều đệm dày trên đất. Nếu không với sức lực của bà ta, cho dù không đá Offroad ngã chết, cũng sẽ biến Offroad thành một tên đần độn. Khi đó Offroad còn quá nhỏ, bị đá ngã cũng không dậy nổi, Air chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm mà nói: “Dám còn lần sau tao sẽ đá chết mày.”
Vừa vặn lúc đó Star tan học trở về, mới bước vào cửa đã nghe được câu nói này, cô bước lên ôm Offroad vào lòng, đôi mắt đỏ hoe mà gào lên: “Chị bị điên rồi!” Nhưng Air lại bất động thanh sắc, đưa mắt liếc nhẹ Star một cái, liền xoay người đi vào phòng ngủ.
Air không chỉ thờ ơ với mỗi Offroad, mà ở nhà bà ta cũng chưa bao giờ nói chuyện nhiều với ai, phần lớn thời gian đều ở trong phòng của mình.
Phupha nấu cơm gọi bà ta ra ăn, bà ta cũng sẽ bưng chén ngồi cách một khoảng xa, nếu có ai tới gần bà ta một chút, bà ta liền chán ghét ra mặt.
Tuy rằng sống trong cùng một không gian, nhưng Offroad luôn cảm thấy Air phân chia ranh giới với mình rất rõ ràng. Một mình bà ta sống trong thế giới của bà ta, mà bọn họ lại sống trong một thế giới khác, ai cũng không được vượt qua cái ranh giới này.
Đã có lần Offroad cho rằng, gia đình nào cùng sẽ như thế, cũng đều có một bà mẹ kì lạ như vậy, vừa lạnh lùng còn vô cùng chán ghét con cái của mình.
Sau này mới phát hiện, hóa ra không phải.
Mẹ của những người khác, đều sẽ vô cùng dịu dàng, sẽ nắm lấy tay của con mình, sẽ khom người hôn lên trán bọn họ, cũng sẽ vì bọn họ sinh bệnh mà trong lòng lo lắng, khổ sở.
Càng lớn lên, Offroad càng cảm thấy đau khổ bởi sự thờ ơ của Air dành cho mình, Offroad sống khép kín, tính cách lại thêm phần kì quái.
Offroad đi ở trên đường, thấy một đứa trẻ khác đang không ngừng gào khóc, mẹ của đứa trẻ đó lại dịu dàng mà dỗ dành, Offroad liền đứng ở một bên không chớp mắt mà nhìn vào bọn họ.
Cho đến khi người ta phát hiện ra sự kì quái của Offroad, Offroad mới vô biểu tình mà rời đi.
Bạn cùng bàn của Offroad mang đến một hộp thức ăn nhanh do mẹ người ta làm, trong đó có đủ loại loại rau dưa hình thù động vật trông rất ngộ nghĩnh, các bạn học khác đều khen ngợi không ngớt lời, chỉ có Offroad thừa dịp người ta không chú ý, đem hộp đồ ăn quăng xuống đất.
Bạn học cùng bàn oa oa khóc, cô giáo mới mắng cho Offroad một trận, Offroad bị mắng nhưng khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc nào.
Phupha cùng Star thấy được sự thay đổi của Offroad, lại đối với Offroad càng tốt hơn nữa. Nhưng dù cho bọn họ có đối tốt đến thế nào đi nữa, cũng không thể bù đắp được sự thiếu thốn tình cảm trong Offroad, tình mẫu tử có thể dùng một loại tình cảm khác thay thế sao? Nhất là Air mỗi lần nhìn đến Offroad đều chỉ hận không thể bóp chết Offroad ngay lập tức.
Mãi cho đến khi Offroad lớn lên một chút, lại nghe qua đủ lời bàn tán của xung quanh, mới từ từ cẩn thận đem chuyện của ba mình và Air từng mảnh ghép lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro