Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Sau bốn giờ, lượng phụ huynh đến ngày càng đông, ngay cả cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường cũng đông nghịt người.

Gần bốn giờ mười, một người đàn ông chen vào cửa hàng gần cổng trường nhất, còn không cẩn thận làm rơi tấm dán hoạt hình mà ông chủ treo trên cổng.

Ông vội vàng khom lưng nhặt lấy, vừa ngượng ngùng nói xin lỗi với ông chủ vừa đem tấm bảng treo trở lại.

Người đàn ông này cũng không còn trẻ, khoảng chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu tuổi, diện mạo bình thường, ăn mặc cũng rất bình thường, là người sẽ không bao giờ bị tìm thấy trong đám đông. Nhưng khi Offroad nhìn thấy, ánh mắt đã khóa chặt trên người ông ấy.

Bốn giờ mười năm, cánh cửa trường tiểu học mở ra, lũ trẻ được tan học chạy ùa ra ngoài. Người đàn ông kia lẫn trong đám người rướn cổ mà nhìn xung quanh, mãi đến khi một âm thanh non nớt dịu dàng cất lên: “Ba!”

Trước khi người đang ông kịp xác định vị trị, một bé gái đã chạy tới ôm lấy chân ông ấy.

Vẻ mặt của người đàn ông lập tức trở nên dịu dàng, cúi thấp người nắm tay con gái nhỏ đi ra ngoài.

Bọn họ vừa rời khỏi, Offroad cũng từ một góc khuất đi ra, giữ một khoảng cách đủ xa im lặng mà đi theo.

Người xung quanh thưa thớt dần, người đàn ông ngồi xổm xuống thắt lại cái khăn quàng cổ màu đỏ đã cong queo cho cô con gái nhỏ, đồng thời đưa tay cầm lấy cái cặp học sinh căng phồng trên lưng cô bé.

Không biết cô nhóc chỉ vào cửa hàng văn phẩm nói gì đó. Người đàn ông liền dẫn cô bé đi vào, lần nữa quay trở ra đã thấy cô bé cầm trên tay miếng dán hoạt hình lớn.

Nhóc con không có kiên nhẫn đợi thêm, liền xé ra một miếng dán lên mu bàn tay của mình, rồi lại tiếp tục xé thêm một miếng, dán lên tay của người đàn ông. Người đàn ông ngoan ngoãn đưa tay ra để cô bé tùy ý dán, ánh mắt đong đầy vẻ cưng chiều.

Offroad đi theo bọn họ một hồi lâu, nhìn cô gái nhỏ nhảy tung tăng, nhãn dán trong tay theo động tác của cô bé mà đong đưa lên xuống, đi ngang qua một nơi có dụng cụ tập thể dục, cô bé liền đi lên sờ sờ cái này, thử thử cái kia, trông vô cùng hoạt bát đáng yêu.

Người đàn ông không hề tỏ ra nóng nảy, ông luôn tươi cười nhìn cô con gái nhỏ chơi đùa, thỉnh thoảng sẽ dặn dò cô bé mấy câu, chờ đến khi cô bé chạy tới sẽ sờ đầu cô bé, sau đó thì nắm tay dẫn cô bé đi.

Offroad nghĩ, vậy thôi là đủ rồi.

Nhìn thấy ông ấy cùng con gái sống vui vẻ như vậy, Offroad cũng an tâm rồi, không muốn lại đi quấy rầy bọn họ.

Offroad đã quyết định rời đi, ai ngờ khi người đàn ông kia chuẩn bị nắm tay con gái băng qua đường lớn, khi ông xoay người lại, ánh mắt ông dừng trên người Offroad. Sau đó, ánh mắt ông tràn đầy kinh sợ cùng ngạc nhiên mà đứng sững sờ ngay tại chỗ.

Offroad không có ý tránh né, chậm rãi bước lên phía trước, gọi một tiếng: "Chú Gen."

Gen vẫn ngơ ngác mà nhìn Offroad: "Cậu tại sao lại..."

Offroad nói: "Cháu vừa có chuyến công tác tới đây, nên đến nhìn chú một chút."

Gen 'ừ' một tiếng, sau đó cũng không nói gì nữa.

Không khí có chút xấu hổ, Offroad chỉ vào cửa hàng thức ăn nhanh ven đường nói: "Hay là vào đó ngồi một chút?"

Gen vẫn có chút do dự, nhưng cô con gái nhỏ đột nhiên kéo lấy góc áo của ông ấy, ánh mắt đầy vẻ khẩn cầu, ông mới gật đầu nói: "Đi thôi."

Ba người vào cửa hàng thức ăn nhanh, ngoại trừ kem, cô nhóc còn gọi thêm vài món ăn vặt khác nữa, Offroad muốn trả tiền, nhưng Gen từ chối, hai người họ đưa qua đẩy lại vài lần, thấy thái độ kiên quyết của Gen, Offroad lặng lẽ rút tay về.

Họ tìm được một chỗ ngồi trong góc khuất, cô nhóc đang cầm trên tay một que kem, vừa ăn vừa ngân nga bài hát mình yêu thích, hai chân đong đưa trông rất vui vẻ.

Hai người lớn lại khó xử vô cùng.

Ánh mắt của Gen đều đặt trên người con gái, hoàn toàn không nhìn lấy Offroad, thậm chí ông còn không bắt con gái phải chào hỏi người lạ, phép lịch sự cơ bản nhất cũng không cần giữ.

Tuy nhiên một người luôn lạnh nhạt với người khác như Offroad, lại nhìn hai cha con bọn họ một cách ân cần.

Offroad hỏi: "Chú Gen, chú sống có tốt không?"

Gen vẫn không ngẩng đầu, tránh né tầm mắt của Offroad nói: "Rất... Rất tốt."

Offroad lại hỏi: "Tiền chú có đủ tiêu không? Có chỗ nào cần dùng đến tiền không..."

Gen ngắt lời: "Tiền tôi đủ dùng."

Gen đã lớn tuổi, thế nhưng con gái mới vừa vào tiểu học, trước đây Offroad đã hỏi thăm qua, hai vợ chồng họ thu nhập đều không cao lắm. Offroad không nói nhiều lời, từ trong ví móc ra một cái thẻ đưa tới nói: "Tiền trong thẻ này không nhiều lắm. Mật khẩu là..."

"Offroad Kantapon!" Đột nhiên cảm xúc của Gen kích động mà gọi tên của Offroad, âm thanh lớn đến mức những người xung quanh đều nhìn qua đây.

Offroad sửng sốt.

Cảm xúc đè nén của Gen cuối cùng cũng bùng nổ, ông cúi đầu, hai tay nắm lấy tóc của mình, vẻ mặt tràn ngập nỗi thống khổ: "Cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cầu xin cậu, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa..."

Cô bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoảng hốt vì tiếng gào khóc vừa rồi của ba mình, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy đau đớn của ông ấy, cô bé sợ hãi mà khóc òa lên.

Tiếng khóc của cô bé làm Gen hoàn hồn, vội vàng bế con gái lên an ủi: "Con đừng khóc, ba không sao, con đừng khóc."

Offroad đem chiếc thẻ kia đặt trên bàn đôi tay có chút run rẩy, giọng nói của Offroad khàn đi: "Rất xin lỗi, đều tại cháu, đều là lỗi của cháu, thật lòng xin lỗi...."

Offroad cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi, nhưng Gen cũng không chịu ngẩng đầu lên mà nhìn Offroad, ông chỉ ôm chặt lấy con gái của mình, như thể ông sợ sẽ có thứ gì đó giật mất cô bé đi.

Offroad đứng dậy, cắn đầu lưỡi của mình, nén đi những nghẹn ngào nơi cổ họng, miễn cưỡng nói với giọng điệu bình thường nhất: "Rất xin lỗi, lần sau cháu sẽ không đến nữa."

Nói xong liền rời đi.

Gen ngăn Offroad lại: "Chờ đã."

Offroad dừng lại.

"Cậu cầm cái này về đi." Gen nhìn thấy cái thẻ trên bàn, "Cầm thứ này đi đi. Tôi không muốn... Liên quan gì tới cậu... Và cũng không muốn gặp lại cậu..."

Kỳ thật Offroad đã không nghe được ông ấy nói gì nữa rồi, Offroad chết lặng đưa tay lấy lại tấm thẻ, trả lời một cách mơ hồ: "Được... Được... Cháu hiểu rồi."

Tiếng khóc nức nở của cô bé như từng nhát đao cắt trên lưng Offroad, Offroad bước nhanh ra khỏi cửa hàng, sau khi rời khỏi đó bước chân cũng không dừng lại, trong đầu thầm nghĩ nếu Gen đã không muốn nhìn thấy thì Offroad nhất định phải đi thật xa, đi thật xa.

Bước chân Offroad hoảng loạn mà đâm xuyên qua đám người, không biết đã đụng trúng bao nhiêu người, không biết có bao nhiêu tiếng chửi rủa Offroad ở đằng sau, cũng không biết mình đã đi bao xa, mới dừng lại ở đầu một con ngõ nhỏ.

Offroad có chút vô lực mà đưa tay chống vào bức tường, nghĩ tới chuyện vừa rồi, chậm rãi siết chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay nỗi lên đầy hung tợn, đầu ngón tay ma sát vào bức tường thô ráp đến chảy máu.

Offroad vốn dĩ... Vốn dĩ còn có một cô em gái.

Nếu con bé còn sống, hẳn đã học tới sơ trung, nhất định sẽ giống với cô nhóc vừa rồi, hoạt bát đáng yêu, vô lo vô sầu.

Nhưng mà em gái của Offroad, vẫn chưa kịp nhìn ngắm thế giới này, thì đã không còn nữa.

Mỗi khi Offroad nhớ tới việc này, liền hận bản thân không thể tự đem mình giết chết.

*

Sau khi Offroad đến L công tác, Dunk cũng chưa hề liên hệ qua cho Offroad, Offroad bận, Dunk mấy ngày này cũng bận tối mắt.

Gần đây Saechua muốn thu mua lại một mảnh đất, vì liên quan đến việc giải tỏa và di dời nên cần liên hệ tới rất nhiều người dân cùng chính quyền địa phương.

Mọi người lần lượt kéo đến, các cuộc họp diễn ra liên tục.

Nhưng chuyện này cũng không có thuận lợi như vậy, vẫn có những ý kiến phản đối, không những thế nó còn liên quan đến lợi ích của các nhà máy công xưởng sau này, nên vấn đề an ninh luôn được đặt lên hàng đầu.

Dunk và những người khác luôn luôn phải túc trực, bọn họ thời gian ngủ cũng không có.

Chờ mọi việc giải quyết xong, tất cả đều đã ra về, Dunk và tiểu đội bảo an của cậu mới có chút thời gian ngồi lại với nhau.

Cũng không phải nhà hàng sang trọng gì, chỉ là một cái quán ăn khuya nho nhỏ ven đường.

Xung quanh còn có các hàng quán khác, mỗi quầy đều dựng lên một cái lều màu đỏ, phía trên có treo một tấm biển, ghi bằng chữ đỏ. Mặt đất có chút bẩn nhưng mấy ông già cởi trần vẫn uống rượu vung quyền, lâu lâu còn mắng chửi vài câu thô tục.

Fueng là tổ trưởng, lại là người có tuổi nhất ở đây, đặc biệt quan tâm tới mọi người, xách mấy thùng rượu đi xuyên qua các quầy hàng, sợ đám nhãi ranh dưới trướng mình uống không đủ.

Mỗi quầy đều bày những cái bàn nho nhỏ, bọn họ ở đây có bốn người, cậu, Rain, Q, còn có Fueng, nhưng Fueng đang vội vàng đi đón tiếp những người khác, nên chỉ có ba người bọn họ ngồi ở đây.

Q lớn lên rất cao, cao tận một mét chín, chiếc áo vest ôm sát làm lộ rõ cơ ngực rắn chắc, vết sẹo đáng sợ từ khóe mắt tới tận gò má khiến cậu ta trông càng nam tính chững chạc hơn.

Có điều bộ dáng cao lớn này của cậu ta lại chiếm quá nhiều không gian. Rain ngồi gần cậu ta bị ép đến mức không thể duỗi thẳng chân, không kiên nhẫn mà đá vào chân cậu ta một cái rồi nói: "Lượn xa ra một chút! Ai bảo phát triển to lớn như thế, phiền chết đi được!."

Cảnh tượng này thoạt trông rất kinh người. Rain có một làn da đặc biệt trắng, ngũ quan tinh xảo như được người ta họa ra, đuôi mắt hẹp dài có phần nhếch lên, cả người toát ra một loại khí chất nhẹ nhàng và quyến rũ khó có thể giải thích. Thoạt nhìn cậu ấy như người không thể nhấc nỗi cái tay cái chân, vậy mà ở trước mặt một người cao lớn hơn mình lại thản nhiên quát mắng.

Q không nói lời nào, ánh mắt nặng nề nhìn thoáng qua Rain, sau đó thật sự đã dịch người sang một bên.

Dunk thấy Q thu mình lại như một quả bóng, cậu vội vàng di chuyển sang một bên, nói với Rain: "P'Rain ngồi cạnh em này!"

Rain phớt lờ Dunk, duỗi thẳng chân, cầm lấy ly rượu uống vào một ngụm. Có một ít rượu chảy ra từ khóe miệng, xẹt qua cằm, lướt qua hầu kết nhấp nhô của cậu, cuối cùng theo đường cong đẹp đẽ ấy mà rơi xuống quần áo.

Q ở bên cạnh híp mắt lại, sau đó cực nhanh mà nhìn qua chỗ khác.

Rain sảng khoái thả ly rượu xuống mà thở dài một hơi, lúc này mới hỏi Dunk: "Dunk, em có biết Boss Kantapon đang có kế hoạch gì không?"

Nhắc tới việc này, sắc mặt của Dunk như có gió đông giá rét vừa thổi qua, cậu không nói lời nào, Rain ngồi thẳng lưng nghiêm mặt nói: “Anh nói cho cậu biết, thân phận bối cảnh của khun Sangtai kia, một chút cũng không kém, khun Pittaya cũng không giống như chơi qua đường với hắn.”

Rain từng đi theo Sangtai đến bệnh viện vài lần, nói thật, cậu chưa bao giờ thấy qua Daou kiên nhẫn, dịu dàng như thế.

Dunk cúi đầu, đôi mày nhíu chặt, lúc tức giận cũng không có làm ầm ĩ lên, chỉ thì thầm bất mãn: “Chú Offroad của em tốt như vậy... tại sao lại...” Dunk ngày bé rất sợ Offroad, bởi vì Offroad luôn trêu chọc cậu, khiến cậu lần nào cũng phải khóc. Nhưng sau đó lớn lên, Dunk mới phát hiện Offroad là người đến thăm cậu với thiếu gia của cậu nhiều nhất, cũng là người chiếu cố cho bọn họ nhiều nhất.

Cho dù Daou có là cậu ruột của Joong đi nữa, cũng không thể bằng một phần mười những gì Offroad đã làm cho bọn họ.

Rain vỗ nhẹ lên đầu Dunk một cái: “Ngốc, trong tình yêu, làm gì có tại sao.” Thật ra Rain đã cố tình nói một cách rất khéo léo, cậu ấy luôn cảm thấy giữa Daou và Offroad vốn dĩ không tồn tại cái thứ gọi là tình yêu, nói gì đến việc thay lòng đổi dạ.

Dunk chống chiếc đũa lên bàn mài tới mài lui hệt như mài dao, một lúc sau mới chậm rãi buông chiếc đũa xuống, nói: “Chú Offroad đi nơi nào... Em cũng sẽ theo đến đó, có thể sau này sẽ không ở Saechua nữa.”

Chuyện này so với những gì Rain đã đoán trước không sai biệt lắm, cậu ấy tiến đến trước mặt Dunk trêu ghẹo nói: “Em có thể bỏ mặc vị thiếu gia kia?”

Dunk giống như một tên ngốc mà nhìn Rain: “Hai việc này đâu có mâu thuẫn với nhau.”

Dunk cảm thấy con người cậu vốn không có đầu óc, sách cũng không đọc được nhiều, đi theo bên người Joong sẽ làm gánh nặng cho hắn, lại nhớ đến những gì Joong đã nói với mình lần trước, gương mặt cậu liền ảm đạm hẳn đi.

Hai người bọn họ câu được câu không mà trò chuyện một hồi, Q không nói lời nào, trước sau vẫn yên lặng mà lắng nghe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro