Chương 13
Offroad mở mắt ra, thứ đầu tiên nhìn thấy là trần nhà tối đen như mực, đôi mắt đờ đẫn nhìn hồi lâu, sau đó mới nhìn thấy một người quỳ gối bên mép giường đang cúi đầu nhìn Offroad.
Phòng không bật đèn, trong bóng đêm đôi mắt Offroad giống như bị che phủ bởi một màn sương mù, không thể nhìn thấy các đặc điểm trên khuôn mặt cũng như biểu cảm của người này.
Nhưng mà âm thanh, hơi thở, hương vị. Đó là Daou.
Offroad vươn tay ôm lấy cổ Daou. Daou cũng nhanh chóng duỗi tay nâng eo Offroad lên đem người ôm vào lòng ngực bàn tay còn lại không ngừng vỗ về vuốt ve làn da mát lạnh, đẫm ướt mồ hôi sau gáy.
Mỗi một phút mỗi một giây, với sự sợ hãi và hoảng loạn trên gương mặt, Offroad ôm Daou càng chặt hơn, hận không thể đem chính mình khảm vào trong thân thể đối phương, giống như chỉ có cách này mới khiến Offroad cảm thấy an toàn và dễ chịu, nó giống như thứ bản năng đã ăn sâu vào tiềm thức của Offroad.
Không biết phải qua bao lâu, tiếng hít thở của Offroad mới bình tĩnh lại một chút. Lý trí chậm rãi quay về, sau khi ý thức được bản thân đang làm gì, trong mắt hiện lên một tia giằng co.
Nhiệt độ cơ thể của Daou cực nóng, hơi nóng từ chỗ hai người chạm vào nhau truyền tới, Offroad nhắm mắt, cuối cùng vẫn chọn cách buông tay, đẩy Daou ra.
Quá nhiều đau khổ.
Quá nhiều luyến tiếc.
Offroad đã nghĩ mình sẽ ăn nói khép nép cầu Daou ôm mình thêm một cái.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến mỗi khi Daou ôm Offroad trong lòng hắn lại tràn đầy chán ghét và kinh tởm, nghĩ đến đôi tay ấm áp kia có lẽ vừa mới âu yếm ôm qua người khác...
Trái tim Offroad quặn thắt lại vì đau đớn.
Offroad đưa tay bật đèn tường, nhìn thấy Daou trong bộ đồ ngủ. Lại lau đi mồ hôi trên mặt, và nói với giọng bình tĩnh hết mức có thể: “Xin lỗi, làm phiền đến cậu.” Nói xong, rời khỏi giường chậm chạp bước vào phòng tắm trước đôi mắt không rõ ý vị của Daou.
Offroad mở vòi nước, dùng nước lạnh để rửa mặt. Offroad hơi khó chịu khi cử động. Những giọt nước rơi xuống má, làm cổ áo bị ướt. Offroad kéo cái khăn lau mặt, ngẩng đầu lên nhìn thấy Daou đứng trước cửa phòng tắm. Offroad theo bản năng đem cánh tay bị thương giấu bên người.
Daou liếc nhìn một cái, không nói một lời cứ thế đi tới, lấy khăn lông trên tay Offroad, vắt khô sau đó lau nước còn dính trên cổ Offroad.
Offroad ngẩn ngơ.
Daou hỏi: “Tay sao lại bị thương thế này?”
Một hồi lâu Offroad mới đáp lại: “Không cẩn thận bị thương thôi.”
Daou không vạch trần lời nói dối quá rõ ràng của Offroad. Hắn lôi kéo Offroad ra khỏi phòng tắm, một lần nữa tìm bộ đồ ngủ, sau đó đi đến trước Offroad cởi nút áo cho Offroad.
Offroad lui về phía sau muốn né tránh động tác của hắn, Daou bắt lấy thắt lưng, kéo bộ đồ ngủ xuống, thân thể thon gầy trắng nõn của Offroad lộ ra.
Vết thương do đạn bắn còn lưu lại một vết sẹo gớm ghiếc dưới ánh đèn nhìn rất rõ ràng, nhưng giờ phút này nó thật mỉa mai. Daou dời tầm mắt đi, vì tay Offroad sau khi bị thương không tiện để tự thay quần áo ngủ.
Offroad im lặng nhìn Daou, có chút buồn bã mà suy nghĩ, ngay cả khi Daou dịu dàng chỉ vì thương hại, Offroad cũng không thể từ chối.
Hai người trở về giường, Offroad nằm quay lưng lại với Daou, khoảng trống giữa họ đủ để chèn thêm hai người nữa.
Daou đến gần, đem Offroad ôm vào lòng ngực, thân thể Offroad lập tức cứng đờ, Daou chỉ ở bên tai Offroad nói một câu: “Ngủ đi.”
Offroad lắng nghe nhịp thở đều đặn sau lưng mình, thả lỏng cơ thể và từ từ nhắm mắt lại.
Offroad nghĩ là Daou biết, bất luận giả vờ lạnh nhạt như thế nào, xa cách như thế nào, Daou đều biết, rằng chính Offroad có bao nhiêu yêu hắn và cần hắn.
Nhưng mà loại tình yêu này giống như một thứ nhu cầu, đối với Daou nó chỉ là một gánh nặng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.
*
Ngày hôm sau Offroad đã đi từ rất sớm, lúc Daou rời giường đã chẳng thấy người đâu, mà hắn ngay cả Offroad dậy từ khi nào cũng không biết.
Xuống lầu Sangtai đã ngồi bên bàn ăn, nhìn Daou mỉm cười nói: “Buổi sáng tốt lành”. Daou đi đến bên người cậu ta, thấy thần sắc cậu ta không tồi, cũng cười mà đáp lại một câu.
Bác Corn cho người bưng bữa sáng tới, Daou: “Đã đi khi nào?”
Bác Corn lắc đầu nói ông cũng không rõ lắm.
Daou trầm mặc một chút, lại hỏi: “Tay bị thương là chuyện như thế nào?”
Bác Corn thở dài trong lòng, Offroad bị thương đã mấy ngày rồi, bây giờ Daou mới chú ý tới. Ông phỏng đoán một chút rồi đáp: “Hẳn là ngày đó ở tiệc mừng thọ của khun Jack mà bị thương.”
Daou nhăn chặt mi không hé răng.
Ngày đó Offroad rời đi trước, sau đó hắn lại đem Sangtai sốt cao đưa vào bệnh viện, lại ở bệnh viện một đêm, trên đường Offroad có gọi điện thoại tới, hắn đã đưa cho Pun tiếp.
Sangtai vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng chỉ lắng nghe, lúc này thấy Daou trầm tư không nói lời nào, liền gắp một miếng gạch cua bỏ vào trong chén của hắn, cười nói: “Nếm thử cái này, cái này ăn rất ngon.”
Daou lúc này mới thu hồi lại tinh thần, hỏi Sangtai: “Tối hôm qua ngủ thế nào, có chỗ nào không quen không?”
Sangtai rũ đôi mắt xuống, mang theo chút ngượng ngùng nói: “Đều khá tốt, anh đừng cho người đem thêm đồ vật tới nữa, không cần phiền toái như vậy.”
Daou gật đầu: “Em còn có yêu cầu gì cứ trực tiếp nói với bác Corn, bác Corn sẽ sắp xếp.”
Hắn nói chuyện cùng Sangtai, nhưng tay lại không nhàn rỗi, bấm vào số máy của Pun, chờ Pun nghe máy liền nói: “Giúp tôi tra xem tối hôm đó ở tiệc mừng thọ Offroad đã đi nơi nào.”
Không biết ở bên kia Pun nói gì đó, Daou chuyên tâm mà lắng nghe.
Sangtai lo ăn bữa sáng của mình, ánh mắt không mang quá nhiều tâm tư mà dừng lại trên người Daou, ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt cũng rất đỗi dịu dàng an tĩnh.
Daou rất nhanh đã ngắt điện thoại, sau đó cũng không nói chuyện thêm nữa, mãi đến lúc đi lên mới nói cùng Sangtai một câu: “Buổi chiều anh sẽ cho người tới đón em.”
Trong khoảng thời gian này mỗi ngày Sangtai đều phải tới bệnh viện làm một ít kiểm tra cùng với bài tập phục hồi, hôm qua là Daou đưa cậu ta đi. Vừa rồi hắn không nói tới Sangtai vốn dĩ cho rằng hắn sẽ không đi, lúc này mới âm thầm nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Dạ.” Lại còn bổ sung thêm, “Anh cứ lo cho công việc, em tự mình đi cũng không sao.”
Daou nhìn cậu ta ngồi trên xe lăn, bộ dáng hơi ngửa đầu lên mà nói chuyện với mình, trong lòng mềm nhũn: “Anh sẽ đưa em đi.”
Chờ Daou đi rồi, Sangtai cho người đưa mình tới nhà kính trồng hoa. Từ nhỏ cậu ta đã thích vẽ tranh, ở nước ngoài còn có bộ sưu tập của riêng mình, nhà kính trồng hoa sớm đã chuẩn bị sẵn các loại dụng cụ.
Cậu ta đuổi hết những người xung quanh đi, cầm lấy vĩ pha màu nghiêm túc phối màu, nắm bút vẽ ngón tay thon dài trắng nõn, khi cúi đầu có thể thấy đuôi mắt khẽ nhếch và hình bóng mờ nhạt ẩn dưới hàng mi cong vút.
Đột nhiên điện thoại vang lên, Sangtai nhìn thoáng qua dãy số, lại ngẩng đầu lần nữa xác nhận xung quanh không có ai mới dám nghe máy.
Bên kia nói: “Thiếu gia, đã sắp xếp ổn thỏa.”
Sangtai hỏi: “Không có vấn đề gì sao?”
“Yên tâm đi thiếu gia, sẽ không có ai tra ra được.”
Sangtai đáp được, sau đó lại nói: “Giúp tôi liên hệ với Pern người của Watamonpee một chút, nói tôi muốn cùng cậu ta ăn một bữa cơm.”
“Dạ thiếu gia.”
Ngắt điện thoại, Sangtai cười cười, sau đó rũ mắt cẩn thận vẽ từng nét lên giấy.
Sáng sớm Offroad đã đến văn phòng, còn chưa tới 9 giờ, Dunk đã tới.
Mặt mũi cậu như trái cà tím, khuôn mặt sầu khổ, cúi đầu, nhìn càng ủ rũ.
Offroad buông văn kiện trong tay xuống: “Nói đi sao lại thế này.”
Dunk lặng lẽ liếc mắt nhìn Offroad một cái, mở miệng ra câu đầu tiên là năm chữ: “Chú Offroad rất xin lỗi…”
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa.”
Dunk hít hít cái mũi, lúc này mới đem nguyên nhân hậu quả mà nói ra một lần. Cậu không hề đề cập tới Joong, nhưng mà Offroad thừa biết bộ dáng vô cùng đáng thương của cậu như vậy, tuyệt nhiên không phải vì đánh nhau với Phat đắc tội mà sợ hãi, mà là vì Joong đã nói cái gì hoặc làm chuyện gì đó khiến cậu nhóc tổn thương.
Offroad trực tiếp hỏi: “Joong đâu?”
Dunk vốn định không trả lời, nhưng mà ánh mắt của Offroad quá mức sắc bén, tựa như từng mũi đao cắt trên cơ thể, cậu ủa rũ cụp đuôi nói: “Thiếu gia nối giận...” Lại lập tức giải thích, “Nhưng đều là do con, là do con sai mới...”
“Được rồi.” Offroad cắt ngang lời cậu, không cần Dunk nói, cũng thừa biết là Joong suy nghĩ như thế nào.
Joong vốn dĩ là một người cực kì ưu tú, bởi vì xuất thân của hắn nên tính cách trở nên cực đoan dị thường, hiện tại chỉ muốn một bước mà đi lên, đã sớm như chuột rúc sừng trâu, càng đi càng không thấy lối thoát.
Người như vậy, dù Dunk có vì hắn làm bao nhiêu chuyện đi nữa, hắn cũng sẽ không cúi đầu mà nhìn lấy một cái.
Offroad hỏi Dunk: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Dunk gật gật đầu.
“Được rồi trở về nghĩ ngơi đi.”
Dunk ngạc nhiên liếc mắt nhìn Offroad một cái, cậu còn tưởng mình phải bị mắng cho một trận, gấp giọng nói: “Chú Offroad không cần phải xen vào chuyện này đâu, con sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa, sẽ không đem đến phiền toái thêm cho chú.”
Offroad giọng lạnh như băng mà đáp: “Thêm phiền toái? Hiện tại rốt cuộc không biết ai mới là kẻ sợ phiền toái đâu.” Dù Joong ở Saechua không được yêu thích, nhưng dòng máu chảy trong người hắn là của Saechua, mắng người của Saechua là trai bao, cậu ta dám? Nếu thực sự muốn so quan chức, Saechua cũng không phải không có người làm chính trị.
Dunk không trả lời Offroad nói tiếp: “Con trở về liền ăn ngon uống tốt đi, hắn muốn con chờ thì con cứ chờ, thật muốn nhìn xem con có thể chờ ra được cái gì.” Nói xong Offroad nhìn bộ dáng ngây ngốc của Dunk, hỏi tiếp: “Món đồ kia đã đưa cho Joong chưa?”
Dunk vò đầu cười ngây ngô: “Không đâu! Con phải đợi đến lúc sinh nhật của thiếu gia mới đưa cho anh ấy!”
Mặt Offroad không chút biểu tình mà nhìn cậu nhóc ngu xuẩn này: “Được rồi con đi đi.”
Dunk không đi, nói là phải đợi Offroad cùng đi ăn cơm, sau đó Manow đi vào đưa tài liệu, cô còn chưa kịp vuốt mặt cậu, cậu đã hoảng sợ mà chạy đi mất.
Dunk đi không bao lâu, điện thoại Offroad liền vang lên, Offroad đưa tay tới lấy.
Offroad nghe điện thoại, không nóng không lạnh mà ‘alo’ một tiếng, người bên kia cười nói: “Tôi mới trở về liền nghe nói đứa nhỏ trong nhà gây họa. Nó là uống rượu nhiều mới nói hươu nói vượn một hồi, các cậu đừng để trong lòng.”
Người ta đã hạ mình trước, sao Offroad có thể không cho hắn một bậc thang: “Nào có, là do tôi không quản lý tốt người bên dưới, tôi nên là người nhận lỗi trước mới đúng.”
Bên kia cười ha ha hai tiếng, lại nói vài câu với Offroad mới cúp máy.
Việc này tạm thời qua đi như vậy, so với những gì Offroad dự đoán không có khác biệt lắm.
Xem ra Phat cũng không phải là kẻ ngốc, sau khi tỉnh rượu còn nhớ rõ bản thân đã chửi cái gì, không càn quấy mà để cho ba của mình ra mặt. Nhưng mà con người hắn như vậy, lần này phải nhịn một cục tức quá lớn, về sau ngàn vạn lần không thể để hắn nắm được bất cứ nhược điểm gì, nếu không hậu quả còn tồi tệ hơn nữa.
Offroad ngẫm nghĩ, vẫn là muốn dặn dò Dunk lưu ý, để cho cậu về sau cách xa người này ra một chút.
Tới gần giữa trưa khi Offroad đến văn phòng của Daou để bàn về dự án thu mua, bàn bạc xong rồi, Offroad muốn thu dọn đồ đạc rời đi, Daou từ trên mớ tài liệu ngẩng đầu lên nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi.”
Offroad sửng sốt, không biết Daou muốn diễn cái trò gì.
Hai người bọn họ ở công ty luôn luôn không can thiệp vào công việc của nhau, không ai đi làm phiền người kia, mấy chuyện như tình nhân bình thường lại càng không có. Ngoại trừ chút ít dính dáng tới công việc, những thời điểm khác hai người phân chia ranh giới rõ ràng tới mức nhìn họ chẳng khác nào người dưng.
Vậy nên cho tới bây giờ vẫn còn rất nhiều người trong công ty không tin bọn họ là một đôi.
Offroad gọi điện cho Manow dặn cô hôm nay không cần mua cơm hộp rồi ra ngoài chung với Daou.
Hiếm khi mới có dịp bọn họ xuất hiện cùng một chỗ, cả hai đều thân cao chân dài khí chất hơn người, chẳng qua là Daou trầm ổn nội liễm, còn Offroad càng thêm lạnh lùng sắc bén, cả hai ngang tài ngang sức không ai áp chế được ai, làm cho không ít nữ nhân viên nhìn đến thẹn thùng đỏ mặt.
Daou đưa Offroad đến một nhà hàng cách công ty không xa, giám đốc đích thân tiếp đãi, hẳn là Daou đã có hẹn từ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro