Dunk lại thở dài, đột nhiên điện thoại của cậu vang lên, cậu lấy điện thoại mà nhìn thì thấy tin nhắn của Rain gửi tới. Rain là người chung đội với cậu.
Rain hỏi cậu: Dunk, cái tên Sangtai này rốt cuộc có địa vị gì? BOSS Pittaya đã theo hắn đến bệnh viện làm kiểm tra cả ngày hôm nay, tôi đói sắp xỉu rồi.
Dunk đáp: Tôi không biết.
Rain liền gửi lại một đống dấu chấm than: Cậu không biết??!!! Con mẹ nó người cũng nghênh ngang đón vào nhà rồi cậu còn không biết???!! BOSS Kantapon cũng không có chút hành động nào sao??!!
Dunk sững sờ ngay lập tức, cậu không hề biết Sangtai dọn vào Saechua, chẳng trách... Cuối tuần rồi chú Offroad vẫn ở công ty tăng ca...
Hơn nữa chú Offroad hiện tại quá khó xử, trở về hay không trở về đây? Nếu trở về người khác sẽ cười nhạo chú ấy như thế nào? Nhưng nếu không quay về, vậy thì phải chịu thiệt thòi mà rời đi sao? Dựa vào cái gì chứ? Rõ ràng chú Offroad mới là chủ nhân của cái nhà đó!!
Trong lòng Dunk vô cùng hỗn loạn, đột nhiên bên ngoài “rầm” một tiếng làm cậu suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại. Tay chân cậu luống cuống cầm chắc lấy chiếc di động, liền nghe được một trận nôn mửa kịch liệt, sau đó là tiếng xả nước ào ạt, có người nói: “Được rồi, được rồi, ai kêu cậu uống nhiều như vậy.”
Người nọ không lên tiếng, thật lâu sau mới nghe được hắn khụ khụ, giọng say say nói: “Con mẹ nó! Joong kia là cái thá gì?! Nó chỉ là một cái rắm ở Saechua.”
“Phat!”
Ở cách một gian phòng Dunk nắm chặt tay.
“Yew thích cái gì ở nó chứ? Mẹ nó là một nữ sinh bị người ta chơi rồi bỏ, nó cùng lắm cũng chỉ là một thằng trai bao!”
Dunk cảm thấy đầu óc của mình trống rỗng, không chờ ý thức của cậu kịp phản ứng, thân thể đã xông ra ngoài trước, túm lấy gã thanh niên tên Phat kia, hung hăng mà đấm lên một đấm.
Phat vốn dĩ đã say đến độ không đứng vững, bị Dunk đánh một cái đã quỳ rạp trên mặt đất, Dunk còn muốn đánh tiếp, Auth vội quát lên: “Con mẹ nó mày làm cái gì vậy!!!”
Động tác của Dunk dừng lại.
Phat bị đấm một cái cũng ít nhiều tỉnh táo lại, loạng choạng đứng dậy, liếm máu từ khóe miệng, cười khẩy nói: “Như thế nào, đây không phải là chó của thằng trai bao kia mang tới sao?”
Nháy mắt sắc mặt của Dunk liền thay đổi, thoát khỏi tay của Auth, nhấc chân đá Phat bay ra ngoài.
Ồn ào phía bên này rất nhanh đã kinh động đến những người phục vụ ở bên ngoài, càng ngày càng có nhiều người kéo vào, Dunk bị hai chữ “trai bao” đâm vào lòng mất đi lí trí, không màng đến những người ngăn cản xung quanh, một đòn lại một đòn mà đấm lên mặt Phat.
Mãi cho đến khi phía sau cậu vang lên một âm thanh quen thuộc: “Dừng tay!!”
Động tác của Dunk mới đột nhiên ngừng lại.
Cậu quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Joong, thân thể cứng đờ ném Phat ra, đứng dậy cúi đầu không dám nói một lời.
Sắc mặt Joong khó coi đến đáng sợ, Yew ở phía sau đi vào, đẩy đám người kia ra, nhìn thấy Phat miệng mũi máu me bê bết, cả giận nói: “Dunk cậu điên rồi đúng không?”
Dunk vẫn cúi đầu không nói lời nào, Auth mặt đầy xấu hổ nghĩ nếu Joong hỏi Dunk tại sao lại đánh người không biết cậu sẽ trả lời như thế nào, ai ngờ được Joong không hề hỏi qua lí do, chỉ lạnh lùng nói với Dunk: “Xin lỗi.”
Dunk nắm chặt tay không lên tiếng, âm thanh của Joong cơ hồ là từ kẻ răng mà nói ra: “Tôi kêu em xin lỗi!”
Sắc mặt Dunk trắng bệch, hồi lâu mới cúi đầu đi đến trước mặt Phat, miễn cưỡng mà nói câu xin lỗi.
Phat bắt lấy một đống khăn giấy trong tay ấn lên mặt, hắn khẽ nâng đầu để ngăn máu chảy ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn Dunk, giọng đầy tàn nhẫn nói: “Mày chờ đó.”
Nói xong cũng không thèm để ý đến ai, lập tức đi ra ngoài.
Auth và không ít người đều đuổi theo Phat, Yew níu tay Joong thấp giọng nói: “Em ra ngoài trước xem tình hình thế nào.”
Mọi người lần lượt rời đi, trong phòng vệ sinh chỉ còn lại Joong và Dunk. Không khí áp lực đến đáng sợ, Dunk đưa tay kéo Joong, giọng nói có chút run rẩy: “Thiếu gia...”
Joong dùng sức hất tay cậu ra, giọng lạnh lùng hỏi: “Em tại sao lại đánh người?”
Dunk cắn răng không nói lời nào, cậu vì cái gì lại đánh người, lí do đó cậu có thể nói ra được sao? Cậu có thể ở trước mặt Joong đem những lời đó thuật lại hết một lần sao?
Nhưng Joong là ai chứ, chỉ bằng biểu hiện của Dunk hắn đã đoán được phần nào, hơn nữa lúc hắn đi vào, Auth chẳng những không đòi người tính sổ mà vẻ mặt còn đầy xấu hổ...
Nhưng đây cũng không phải là lý do để Dunk đánh người.
Mấy quyền này của cậu đánh xuống, chẳng những đắc tội với Phat, Joong và Phat từ nay về sau cũng không có khả năng hợp tác. Dunk chặt đứt của hắn một con đường đi, chọc cho hắn một cái rắc rối không hề nhỏ.
Joong có chút bực bội mà xoa xoa giữa mày, tự nghĩ lúc trước cọng dây thần kinh nào của mình không ổn mới đồng ý đưa Dunk tới bữa tiệc. Rõ ràng hắn biết Dunk là một tên ngốc, chỉ biết đánh và đấm sách cũng đọc không nhiều.
Lần thứ hai Dunk đưa tay chạm vào Joong, vẫn bị Joong tránh đi, hắn trầm giọng nói: “Em về đi.” Hắn vẫn rất lạnh lùng và bình tĩnh, nhưng hắn như vậy mới thật sự là tức giận. Hắn sẽ không quan tâm đến Dunk nữa, hắn sẽ phớt lờ Dunk đi, Dunk cảm thấy tận thế của mình sắp tới rồi.
Hốc mắt Dunk đỏ hồng giọng khàn khàn nói: “Thiếu gia em sai rồi... Em sẽ đi xin lỗi lần nữa... Em sẽ không để hắn gây phiền toái cho anh...”
Joong vốn dĩ đã chuẩn bị quay bước đi, nghe vậy đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ áo Dunk, kéo người đến trước mặt, thấp giọng quát: “Em cho rằng mình là người có năng lực như Offroad hay là người có gia thế bối cảnh như Phat? Hay là em cảm thấy mình có Offroad làm chỗ dựa nên không biết sợ? Dunk, con mẹ nó em có thể làm chút việc có đầu óc được không!!!”
Dunk dùng sức cố nén nước mắt, nghẹn ngào nói xin lỗi: “Thực xin lỗi....”
Joong không kiên nhẫn mà ném cậu ra, xoay người liền đi ra ngoài.
Dunk đuổi theo vài bước rồi chậm rãi ngừng lại.
Cậu làm việc rất có suy nghĩ, chỉ là Joong gặp một chút chuyện, cậu đã không để tâm đến bất cứ thứ gì.
*
Offroad ở văn phòng cho đến 7 giờ tối. Đã hai ngày một đêm Offroad không hề nghỉ ngơi, cũng không ăn bất cứ thứ gì, cho đến khi đôi mắt không còn nhìn rõ từng con số trên bản báo cáo, mới ngừng công việc trong tay lại.
Khi tài xế lái xe đưa Offroad trở về, ở trên xe mới nhắm mắt nghỉ ngơi một chút. Rõ ràng không ngủ, nhưng mà lúc sau tài xế phải kêu mấy tiếng mới đánh thức Offroad dậy, quả thực thân thể đã mệt mỏi đến độ không còn chịu sự khống chế của đại não nữa.
Bác Corn nhìn thấy Offroad bước vào vẻ mặt ông rất vui, ông vốn đã nghĩ rằng Offroad sẽ không quay trở lại. Chỉ là nụ cười duy trì chưa được vài giây, đôi mày đã gắt gao nhíu lại.
Offroad cũng không thèm cởϊ áσ khoác, ấn cái dạ dày hơi đau đớn của mình từ từ ngồi xuống sô-pha, nói với bác Corn: “Bác kêu người làm cho cháu ít cháo trắng, đừng cho thêm gì cả.”
Bác Corn cho người đi làm, lại rót một ly nước ấm, Offroad gật đầu: “Làm phiền rồi."
Bác Corn cảm nhận được sự khách khí cùng xa cách của Offroad trong lòng căng thẳng, ông biết toàn bộ sự tin tưởng và tín nhiệm vất vả xây dựng ngần ấy năm đã không còn. Nhưng ông có thể nói gì đây, hiện tại Offroad như thế này, là bởi vì hoàn cảnh bây giờ không cho Offroad được cảm giác an toàn, Offroad chỉ có thể một lần nữa dựng lên bức tường thành vững chắc ngăn cách mình với bên ngoài.
Bác Corn đi vào phòng bếp, Offroad nhìn khắp nơi đánh giá một chút, Daou cùng Sangtai vẫn chưa về.
Offroad nghĩ có thể là hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Offroad ngồi trong căn phòng khách rộng rãi và sáng sủa, nơi nơi đều có thể nhìn thấy dấu vết sinh hoạt lúc trước của mình lưu lại, trước kia sẽ cảm thấy an tâm, hiện tại lại giống như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mỗi một phút mỗi một giây đều là đau khổ.
Rất nhanh bác Corn đã bưng cháo trắng lên, lại hỏi Offroad có muốn dùng thêm chút món phụ nào không. Offroad lắc đầu, dùng cánh tay không bị thương cầm lấy cây muỗng bắt đầu ăn cháo.
“Cẩn thận nóng.” Bác Corn ở bên cạnh dặn dò.
Lúc này ngoài cửa có một người đi vào, trên tay cầm vài tờ giấy nói với bác Corn: “Ngài nhìn xem, mọi thứ đều không có sai biệt lắm, còn vài kiện hàng lớn ngày mai sẽ được vận chuyển tới đây.”
Bác Corn cực nhanh nhìn thoáng qua Offroad, thấy Offroad không chú ý tới, liền hơi nghiêng người né qua Offroad, thấp giọng nói với người kia: “Cậu ở bên ngoài chờ tôi.”
Người nọ có chút khó hiểu, nhưng cũng nghe theo nhanh chóng bước ra ngoài.
Chờ người nọ đi xa, Offroad đột nhiên nói: “Bác không cần bận tâm tới cháu, chuyện đến bây giờ, cháu còn thứ gì không thể chấp nhận nữa.”
Bác Corn thở dài không lên tiếng, Offroad chỉ ăn được nửa chén cháo, liền buông chén đi lên lầu.
Đang đi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại: “Offroad, bên cạnh cậu thường có một thằng nhóc hay đi theo, tên là Dunk đúng không?”
Bước chân Offroad dừng lại nói: “Đúng.”
“Hôm nay nó đến chỗ tôi ăn cơm, ăn xong thì náo loạn một phen, đánh khun Phat. Tôi vừa được nghe cấp dưới báo lại mới biết, cho nên gọi nói với cậu một tiếng.”
Offroad cau mày, bên kia lại nói tiếp: “Chi tiết cụ thể thì tôi không rõ lắm, tốt nhất cậu nên tự mình hỏi đi.”
“Được, tôi biết rồi. Cảm ơn.”
“Đừng khách khí.”
Offroad ngắt điện thoại, lập tức gọi vào số của Dunk, bên kia âm thanh thấp cực kì mà "a-lô" một tiếng, Offroad chỉ nói duy nhất một câu: “9 giờ sáng mai đến văn phòng của tôi.”
Dunk không phải là người thích gây chuyện, tính cách cũng đặc biệt tốt, trong sinh hoạt bình thường cũng chưa từng phát cáu hay nổi nóng. Nhưng nếu cậu ra tay đánh người, tất nhiên là do đối phương trêu chọc cậu trước, hơn nữa mười phần thì có hết tám chín phần liên quan tới Joong.
Nhưng Offroad hiện tại thật sự đã quá mệt mỏi, không thể nào chơi trò giấu con dao đằng sau nụ cười với người khác, có chuyện đại sự gì, cũng chờ sáng mai xử lý.
Vốn tưởng rằng khi bản thân mệt mỏi cực hạn sẽ nhanh chóng đi vào giấc ngủ, chính là khi Offroad nằm ở trên giường, lại bị những kí ức mà Offroad đã điên cuồng dùng công việc để quên đi xuất hiện trong tâm trí..
Offroad không dám uống thuốc ngủ, bởi vì đã từng dùng loại thuốc này trong khoảng thời gian rất dài, cho nên bác sĩ đã cảnh cáo không đến trường hợp vạn bất đắc dĩ thì không được dùng. Offroad chỉ có thể nhắm chặt mắt, không ngừng tự khai thông tư tưởng của chính mình, buộc bản thân phải suy nghĩ về điều gì đó để làm dịu cảm xúc hiện tại.
Thời gian từng phút trôi qua, ý thức của Offroad rơi vào hỗn loạn. Offroad nghe thấy một âm thanh mơ hồ, thậm chí còn không biết mình đang ngủ hay đang thức.
“Road...” Giọng nói kia càng ngày càng rõ ràng hơn, Offroad nghe thấy có người gọi tên mình.
“Con nhìn xem đây là quần áo mà ba mua cho con đó con có thích không?”
“Ây da anh à! Con trai lớn như thế rồi sao có thể mặc mấy màu lòe loẹt như vậy chứ!”
“Ờ ha... Nếu không thích thì thôi vậy, đem bỏ đi.”
Offroad trong giấc mơ gấp đến độ muốn trả lời, nhưng không chờ Offroad mở miệng, giây tiếp theo đã có người ở bên tai Offroad khóc rống lên.
“Offroad à...”
“Offroad à con mau về đi... Trong nhà xảy ra chuyện rồi con mau về đi...”
Âm thanh này dường như đã kí©h thí©ɧ thứ gì đó, Offroad bắt đầu run rẩy, lông mày nhíu chặt lại, một lớp mồ hôi lạnh xuất hiện trên trán, hơi thở rất nhanh và dồn dập.
Hình ảnh trước mắt trở thành một màu đỏ tươi, Air nằm trên mặt đất hướng về phía Offroad và thét lên đầy dữ tợn: “Offroad mày đi chết đi! Tại sao mày lại không chết?! Tại sao mày không chết đi!”
Offroad mở miệng thở từng hơi đầy khó nhọc, đôi tay cào loạn trong không trung, cả người co rút lại như đang phải chịu đựng một nỗi đau cùng cực.
“Offroad!”
Có người gọi tên của Offroad một cách gấp gáp đầy lo lắng, trên người truyền đến một cơn đau nhói, Offroad giống như bị người ta kéo ra khỏi mặt nước, lập tức giọng nói bên tai Offroad trở nên rõ ràng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro