Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Bên trong phòng ngủ Joong nghe thấy tiếng động bên ngoài, làm hắn không khỏi nghĩ đến ngày bọn họ còn nhỏ.

Ban đầu khi hắn còn ở một mình, trong phòng luôn yên lặng một chút tiếng động cũng không có, sau khi nhặt được Dunk về, trong nhà không còn yên tĩnh nữa. Joong khá trầm lặng, còn Dunk lại hiếu động hoạt bát, mỗi ngày đều ở bên tai hắn không ngừng kêu thiếu gia thiếu gia, cậu bắt được con sâu cũng đem đến cho hắn xem, lúc làm bài tập về nhà cũng có thể nhảy nhót lung tung, cả người luôn tràn đầy năng lượng như cái đồng hồ được lên dây cót.

Trong phòng bếp vang lên âm thanh leng keng leng keng. Làm Joong nghĩ đến khi Dunk còn nhỏ đứng nhìn dì giúp việc nấu cơm, cuối cùng ánh mắt lại háo hức đến độ giống như một con cún gâu gâu chờ ăn, hắn lại thấy buồn cười. Chỉ là cười, nhưng nụ cười trên nét mặt lại phai dần đi.

Joong cúi đầu suy nghĩ, đáng tiếc là khi người ta trưởng thành rồi, rất nhiều thứ cũng vì thế mà thay đổi.

Hiện tại Dunk đã có thể tự mình nấu ăn, tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu, nhưng mà cậu cũng không nấu được mấy món ăn cầu kì, chỉ xào vài món ăn đơn giản.

Joong nếm thử mấy miếng, cũng chưa nói gì, Dunk ngại ngùng muốn hỏi, nhưng nhìn thấy Joong vẫn tiếp tục động đũa, cậu vui mừng đến mức miệng sắp kéo lên tận mang tai.

Dunk nghe nói người nước ngoài khi ăn rất chú ý, cậu lo Joong sẽ ghét bỏ mình, còn cố ý chuẩn bị một đôi đũa gắp đồ ăn riêng cho Joong, vui vẻ không nhịn được mà rung đùi đắc ý.

Joong lặng lẽ quan sát cậu, đột nhiên hỏi: “Tối hôm qua là em đưa tôi về đây?”

Dunk cho rằng Joong muốn cảm ơn mình, còn có chút ngượng ngùng gật gật đầu.

“Tại sao không đưa tôi về nhà?”

Dunk khẽ buông chiếc đũa, có chút hoảng loạn mà giải thích nói: “Thiếu gia tối hôm qua em có việc, nơi này tương đối gần, cho nên em liền...”

Joong cắt ngang lời cậu: “Chuyện gì?”

Dunk ấp úng nói không nên lời, Joong hỏi: “Có liên quan đến Offroad?”

Dunk không nói chuyện, Joong hỏi tiếp: “Tối hôm qua chú ấy không xuất hiện trong buổi yến tiệc, em biết chú ấy đi đâu không?”

Dunk cúi đầu, cắn răng nói: “Em không biết...”

Joong nhịn không được ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng không thể hiện ra mặt, cũng không hùng hổ dọa người hỏi tiếp nữa.

Bỗng chốc không khí trở nên vô cùng lúng túng. Vừa đúng lúc này điện thoại Joong vang lên, Dunk nhìn hắn nghe điện thoại, chính mình liền chủ động cúi đầu ăn cơm. Cậu như người mất hồn cứ dùng đũa chọc vào chén cơm, còn lỗ tai thì nghe ngóng Joong nói chuyện điện thoại.

Joong rất nhanh đã ngắt điện thoại, lại bưng chén đũa lên mà ăn cơm.

Dunk lén nhìn hắn một lần, hai lần, ba lần... Chờ đến khi Joong không kiên nhẫn mà nhìn qua, cậu mới thật cẩn thận hỏi: “Thiếu gia tối nay anh có bữa tiệc à?”

“Ừ.”

“Em có thể đi cùng với thiếu gia không...”

Joong không nói lời nào, mặt vô biểu tình mà nhìn chằm chằm vào cậu.

“Em có thể giúp anh uống rượu! Còn có thể lái xe! Hoặc là... Hoặc là giống như ngày hôm qua đưa anh về nhà vậy!” Cậu vắt hết óc mà suy nghĩ cái tốt của mình, thấy bộ dạng Joong vẫn không dao động lại vội vàng bổ sung một câu, “Thiếu gia em sẽ không gây cho anh thêm phiền toái...”

Kỳ thật ngày thường Dunk không phải là người không biết phân biệt tốt xấu như vậy, nhưng mà lần này cậu thật sự muốn đi theo Joong, cho dù chỉ là một giây một phút, cậu vẫn muốn được cùng Joong ở bên nhau.

Cậu thật sự rất nhớ Joong.

Từ lúc Joong ra nước ngoài du học không có trở về, chú Offroad nói thẳng với cậu là Joong rất bận, việc học cũng rất vất vả, cho nên ngay cả điện thoại cậu cũng không dám gọi, chỉ sợ quấy rầy đến Joong.

Mỗi ngày cậu đều đếm ngón tay, mong mỏi rất lâu rốt cuộc thì Joong người cậu mong đợi cũng trở về, nhưng mà sau khi Joong trở về hình như còn bận hơn nữa, thật lâu cậu mới được nhìn thấy hắn một lần.

Nghĩ nghĩ một hồi tâm trạng Dunk lại chùng xuống, động tác vô ý thức trên tay chọc chọc, cái chén sắp bị cậu chọc văng đế ra.

Joong thu hồi ánh mắt, không hề nhìn đến đám mây đen đang vây trên đầu Dunk, qua một hồi lâu hắn mới đột nhiên nói: “Sáu giờ chiều, XX.”

Cái chén suýt chút nữa bị Dunk chọc văng ra ngoài, cậu quay đầu trợn mắt há mồm nhìn Joong, Joong cau mày răn đe cậu: “Ngồi xuống, em nhìn lại bộ dạng hiện tại của mình xem!”

Dunk vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cậu vẫn chưa dám tin, muốn xác nhận lần nữa: “Thiếu gia em có thể đi cùng anh sao?”

Joong không để ý tới cậu, nhưng Dunk biết Joong đã đồng ý. Cậu cũng không dám quá khoe khoang, sợ Joong nổi giận mà đổi ý, chỉ là nụ cười trên miệng có giấu thế nào cũng không được, cơm nước xong xuôi lúc đi rửa chén cũng cười ngây ngốc.

Joong nhìn Dunk, tâm tình trở nên phức tạp.

Có đôi khi hắn cảm thấy chính mình đối với Dunk quá mức nghiêm khắc, nước chảy đến nơi thấp hơn, con người đi đến vị trí cao hơn, đây vốn dĩ là chuyện bình thường trên thế gian, ngay cả bản thân hắn cũng như thế, hắn lại dựa vào cái gì mà không hài lòng với Dunk?

*

Buổi chiều Dunk lái xe đưa Joong trở về nhà trước, sau đó mới tới công ty tìm Offroad.

Hôm nay là cuối tuần, hơn nữa hôm qua Offroad mới bị thương, Dunk cũng không hiểu sao Offroad lại tới công ty.

Lúc cậu đến đầu tiên là gặp được thư kí của Offroad tên Manow.

Manow là một đại mỹ nhân, tính cách so với dáng người còn nóng bỏng hơn, tốc độ làm việc như sấm rền gió cuốn nhanh nhẹn gọn gàng, năng lực làm việc tốt đến độ rất nhiều nam nhân khó có thể sánh bằng.

Cô bước ra từ trong văn phòng của Offroad, chân mang giày cao gót mười phân, đi đường như mang theo một trận gió. Nhìn thấy Dunk, cô nhanh chóng bước qua, giọng ngọt lịm mà kêu một tiếng: “Dunk.”

Dunk dùng hết sức nghiêng qua một bên, mới không để mặt mình dính lên bộ ngực có kích cỡ khủng kia của Manow, liều mạng giãy giụa kêu: “Chị Manow buông em ra!”

Manow nhìn mặt cậu đỏ đến độ muốn xuất huyết, không có chút vui vẻ nào, sao lại có một người con trai ngây thơ như vậy chứ thật là đáng yêu muốn chết.

Cô véo mặt Dunk hỏi: “Chị hỏi em, hôm nay chị có đẹp không?”

Dunk cũng không quan tâm hôm nay Manow trông như thế nào, vội vã gật gật đầu: “Đẹp đẹp đẹp!”

Manow cũng không để tâm cậu chỉ khen cho có lệ, lại cười hì hì nhéo mặt cậu thêm mấy cái mới buông tay.

Dunk thoát ra được giống như một con thỏ nhảy ra xa mấy mét.

Manow ngoắc ngoắc tay với cậu: “Tới đây.”

Dunk lắc đầu liên tục như đánh trống bỏi.

Mặt Manow nghiêm túc lại: “Tới đây! Nói chuyện chính với em nè!”

Lúc này Dunk mới miễn cưỡng mà bước qua một chút.

Manow hỏi: “Em tới đây tìm ông chủ?”

Dunk gật gật đầu, vẫn là bộ dáng chuẩn bị có thể chạy bất cứ lúc nào.

Manow vừa tức giận vừa buồn cười, 'haizz' mới bị cô ôm một cái đã bị dọa thành như vậy? Có biết bao nhiêu người cầu xin cô ôm mà không được không? Cô chẳng thèm trêu chọc Dunk nữa, nghiêm túc hỏi: “Em có biết gần đây ông chủ xảy ra chuyện gì không?”

Hôm nay cả đám người bọn họ đều bị bắt tới công ty tăng ca, là vì Offroad muốn tiếp nhận một dự án thu mua mới.

Sản nghiệp của Saechua đa phần là bất động sản và khách sạn, nhưng mấy năm nay đã bắt đầu đặt chân vào ngành du lịch, đầu tư xây dựng một số khu nghĩ dưỡng, gần đây còn có kế hoạch mua lại công ty du lịch. Công ty du lịch này kỳ thật ra không mang lại lợi nhuận cao, nhưng điều họ nhắm đến là nó có chi nhánh tới hơn một chục thành phố trên cả nước. Việc mua lại một công ty du lịch hiện tại dễ dàng hơn nhiều so với việc xây dựng một công ty mới.

Việc này đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi, nhưng không phải do Offroad phụ trách.

Dự án lớn nhất trước đây của Offroad là hạng mục phát triển thành phố cổ ở phía đông, dự án này vừa xong, đột nhiên Offroad lại muốn tiếp nhận thương vụ thua mua công ty này, thật giống như rảnh rỗi không có việc gì nên kiếm thêm chuyện để làm.

Hơn nữa vụ thu mua lần này không cần đến Offroad phải trực tiếp ra mặt. Manow cảm thấy hành động của Offroad có chút khác thường, nhưng Boss của cô là một người cuồng công việc, cho nên cô cũng chỉ hơi nghi ngờ mà thôi.

Trước nay Dunk đối với chuyện của Offroad đều giữ kín như bưng, cậu giống như xác vỏ sò đóng lại, không một ai có thể moi ra chút tin tức từ miệng cậu.

Cậu lắc đầu nói: “Em không biết.”

Manow lại không ngốc, hơn nữa cô còn là một người ưu tú như vậy, lời Dunk nói là thật hay giả chỉ cần cô liếc mắt một cái sẽ biết ngay. Nhưng cô thông minh ở chỗ, biết mình khi nào nên liều mạng, khi nào nên duy trì khoảng cách, nếu không cô đã không thể ở bên cạnh Offroad lâu như vậy.

Manow không hỏi nữa, vỗ vỗ vai Dunk nói: “Vào đi, nếu có thể em nên khuyên anh ấy nghỉ ngơi một chút, sắc mặt của anh ấy thật sự không tốt lắm.”

Dunk gật gật đầu, lại nói: “Cảm ơn chị Manow.”

Manow hơi mỉm cười, cảm ơn cái gì mà cảm ơn, Offroad chính là cơm áo của cô, hơn nữa miếng cơm này có đốt đuốc đi tìm cũng không tìm được.

Quả thật khi làm việc có thể khiến cho người ta trầy da tróc vảy, nhưng mà khi phát tiền lại vô cùng rộng rãi, cho nên những người muốn đi theo đúng là không hề ít.

Đặc biệt đối với Manow, Offroad vẫn là một người có sinh hoạt cá nhân cực kỳ sạch sẽ. Lúc trước cô có nghe một người bạn từng than thở, cô ấy mỗi ngày đều phải giúp ông chủ của mình lên lịch hẹn hơn một chục cô tình nhân, còn phải nhớ hết tất cả ngày sinh nhật và ngày kỷ niệm của bọn họ, Manow nghe xong muốn sụp đổ luôn.

Cô nhìn lại Boss nhà mình, không khỏi thở dài một hơi.

Lúc Dunk vào văn phòng Offroad đang xem tài liệu về công ty kia. Vết thương trên tay thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi.

Tâm trạng hứng khởi của Dunk khi đến lấy đồ nhanh chóng đã biến mất. Cậu đi đến đối diện Offroad, lo lắng nói: “Chú Offroad, chú nghỉ ngơi một chút đi...”

Offroad không nói chuyện, lấy cái phong bì màu trắng để trên bàn đẩy qua cho cậu, Dunk cũng không rảnh nhìn xem, hỏi: “Chú ăn cơm chưa?”

Cuối cùng Offroad cũng ngẩng đầu lên khỏi bản báo cáo thật dày kia nói: “Ăn rồi, buổi trưa cũng đã nghỉ ngơi qua.”

Lời này của Offroad chỉ là nói dối, cả ngày nay Offroad không ăn chút gì, từ tối hôm qua đến giờ cũng không có nghỉ ngơi.

Nhưng điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của Offroad. Offroad là một người có thể bình tĩnh mà kiểm điểm bản thân, Offroad biết hiện tại tâm lý của mình có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng. Loại tình huống này trước kia cũng từng xảy ra, và Offroad chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà chịu đựng.

Một khi Offroad đã cố chấp thì không ai có thể lay chuyển được. Dunk cũng biết Offroad đang nói dối, nhưng chính cậu cũng không có cách nào khác, cậu cũng sẽ không nhiều lời mà đi hỏi chuyện từ chỗ Daou, đó là rắc muối lên vết thương của Offroad.

Dunk mở phong bì ra nhìn, trên mặt nở một nụ cười miễn cưỡng, thấp giọng nói: “Cảm ơn chú Offroad.”

Offroad hỏi cậu: “Joong đâu?”

Dunk đáp: “Thiếu gia về rồi.”

Lời còn chưa nói xong đã vội vàng bổ sung, “Nhưng mà buổi tối bọn con sẽ cùng nhau ăn cơm!” Offroad đối với Joong vẫn luôn có ấn tượng không tốt, vì vậy Dunk ở trước mặt sẽ luôn cố gắng thể hiện rằng Joong cũng đối tốt với cậu.

Offroad không nói gì thêm, mỉm cười và nói: “Tốt rồi.” Sau đó lại hỏi cậu, “Trên người có đủ tiền hay không?”

Dunk vội gật đầu: “Đủ đủ đủ.”

Offroad nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn mở ví tiền lấy ra một tấm thẻ ném cho cậu: “Giữ lấy đi, phòng ngừa trường hợp...”

Offroad còn chưa nói xong Dunk đã chạy mất, vừa chạy vừa kêu: “Chú Offroad có việc thì gọi điện thoại cho con! Nhớ là phải gọi cho con đó!”

Offroad nhìn tấm thẻ nằm trên bàn không ai muốn lấy, thật lâu mới hồi phục lại tinh thần, lắc đầu cười cười.

Buổi chiều tới giờ hẹn ăn cơm, Dunk gọi điện thoại trước cho Joong, Joong nói tự mình sẽ lái xe tới, vậy nên Dunk trực tiếp đến chờ hắn.

Nơi này khá khuất. Nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy có gì đặc biệt, nhưng khi từ ngoài cổng bước vào, trong sân có cây cầu nhỏ nước chảy qua nhìn rất đẹp. Hơn nữa nơi này không mở cửa buôn bán với bên ngoài, những người giàu có tiền của đều đến đây để thảo luận về vấn đề kinh doanh hoặc là đặt bao trọn gói. Dunk trước kia cũng đã từng theo Offroad tới đây, nhưng cũng không có suy nghĩ gì khác, chỉ là cảm thấy nơi này phong cảnh không tồi đồ ăn cũng ổn. Tất nhiên cậu cảm thấy mang theo chút thức ăn ngon đi dã ngoại trên sông cũng có cảm giác hưởng thụ giống như thế nhưng mà bình thường lúc cậu nói ra mấy lời này sẽ bị Offroad liếc mắt mà nhìn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro