Chương 1 : Khe Nứt
Tiết trời mùa hè oi ả bao trùm thị trấn An Bài, nơi những mái nhà chen chúc nhau phủ đầy bụi thời gian, còn những con đường quốc lộ dường như vẫn chưa mỏi mệt dưới những vệt lăn bánh của những chiếc container qua lại. Đặng Vũ Hải Dương ngồi im lặng trong lớp học, ánh mắt chăm chú nhìn vào cuốn sách vở, nhưng dường như tâm trí của hắn đã trôi đi xa hơn những con chữ kia. Là học sinh giỏi Quốc gia nhóm các môn Khoa học Tự nhiên, hắn đã quen với việc phải tập trung cao độ trong những giờ ôn luyện căng thẳng này. Bằng cả nỗ lực và trí tuệ sắc bén, Hải Dương đã khẳng định được vị trí của mình trong giới học sinh, nhưng kỳ thi đại học sắp tới lại như một thử thách khó khăn, đẩy hắn vào một trạng thái mệt mỏi tột cùng. Thị trấn lúc này yên ắng, như đang chìm trong giấc ngủ trưa. Những cánh đồng xanh rì ngoài kia, những ngọn đồi thấp thoáng phía xa, tất cả đều mang vẻ tĩnh lặng của những buổi chiều hè muộn mà hắn đã quen thuộc từ lâu.
Lớp học chỉ còn vỏn vẹn vài học sinh, họ như những bóng hình mờ nhạt, ngồi im lặng ôn bài dưới vệt nắng hắt dài từ cửa sổ. Hải Dương cảm thấy sự mệt mỏi kéo dài trong người, hắn ngáp dài rồi khẽ liếc ra ngoài lần nữa. Đường phố vắng lặng, thỉnh thoảng có vài chiếc xe đạp cũ kỹ đi qua, tiếng lách cách từ những bánh xe như làm nền cho bức tranh thanh bình ấy. Cảnh vật quá quen thuộc, như một phần không thể tách rời trong cuộc sống hằng ngày của hắn.
Bỗng nhiên, Hải Dương thấy mắt mình bị cuốn hút bởi một vệt sáng lạ lùng ở phía ngoài cửa sổ. Lúc đầu, hắn không nhận ra nó là gì, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng chợt vụt qua như một bóng hình thoáng chốc. Đôi mắt hắn chớp nhanh, không biết mình có nhìn nhầm hay không. Hắn dụi mắt vài lần, nhưng vẫn không thể dứt khỏi thứ ánh sáng ấy. Nó không phải ánh nắng chiếu vào qua cửa sổ, cũng chẳng phải sự phản chiếu của đèn điện. Cảm giác kỳ lạ này càng làm cho lòng hắn thêm phần hoang mang.
Cái khe sáng đó không giống bất cứ thứ gì mà Hải Dương từng thấy. Đó là một vệt sáng mỏng manh, nhưng lại như đang kéo dài vô tận, lướt qua không gian lớp học mà không hề tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Tuy nhiên, hắn có thể nghe thấy một tiếng động rất nhẹ, như là một làn sóng thở khẽ trong không khí, một sự dao động vô hình, nhưng lại vang lên rõ mồn một trong thính giác của hắn. Một tiếng ù chói tai vang lên khiến đầu hắn choáng váng. Vội nhìn quanh lớp học xem mọi người thế nào, nhưng khiến hắn bất ngờ là mọi người vẫn đang chăm chú làm bài, họ dường như không thể nghe thấy thứ âm thanh chói tai đó.
Khi ánh sáng đó tiếp tục kéo dài và vặn vẹo trong không gian, một cảm giác kỳ dị lan tỏa trong lòng Hải Dương. Thị giác của hắn như bị cuốn vào, không thể rời mắt khỏi vệt sáng ấy. Một tiếng "xèo xèo" rất nhỏ, như một tia điện áp cao rò rỉ qua không khí, làm cho không gian xung quanh như biến thành một màn sương mờ, không thể nhìn rõ. Mọi thứ trong lớp học bắt đầu trở nên nhòe đi, như thể bức tường, những chiếc bàn, rồi cả những người bạn xung quanh hắn cũng dần mất đi hình dạng. Tất cả đều tan vào trong một làn sóng mơ hồ, khiến Hải Dương cảm thấy như mình đang đứng giữa một giấc mơ, mơ màng và không thể nắm bắt được.
"Choang!!"
Đột nhiên, thính giác của hắn lại bị kích thích bởi một âm thanh lạ. Không phải là âm thanh nào cụ thể, mà là một loại âm thanh lan tỏa trong không gian, giống như tiếng vỡ của một vật thể vô hình. Trong thoáng chốc, hắn nhớ lại hình ảnh làm vỡ bình hoa của mẹ hồi bé. Một loại cảm giác tiếc nuối và hối hận dâng lên trong đầu hắn. Nhưng cái cảm giác đó không kéo dài quá lâu khi lại một tiếng "choang" nữa vang lên kéo hắn về lại thực tại. Hắn không biết âm thanh này đến từ đâu, nhưng nó khiến hắn cảm thấy như mình đang đứng ở một khoảng không vô định, nơi không tồn tại khái niệm không thời gian - thứ mà hắn cho rằng chỉ xuất hiện trong các bộ phim viễn tưởng.
Rồi bỗng chốc, một cơn gió nhẹ từ đâu đó thổi vào lớp học, làm cho những trang sách trên bàn rơi loạn xạ, tạo thành một âm thanh loạt soạt vang lên giữa sự im lặng kỳ lạ ấy. Nhưng ngay lúc ấy, cái khe sáng như mở rộng ra, dường như muốn hút lấy Hải Dương vào trong. Một lực vô hình kéo cơ thể hắn về phía đó, như một lực hút mạnh mẽ và không thể cưỡng lại. Hải Dương cố gắng vùng vẫy, nhưng đôi chân lại trở nên nặng nề, cơ thể như bị xiềng xích bởi một sức mạnh kỳ lạ. Hắn chỉ có thể cảm nhận được không gian xung quanh đang vặn vẹo, uốn lượn như những đường cong không thể đoán trước.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, trước khi mọi thứ xung quanh biến mất hoàn toàn, thứ cuối cùng hắn thấy là một nụ cười mỉm đầy bí ẩn của Ánh Sao - cô bạn ngồi cùng bàn với hắn. Sau đó là chỉ còn lại tiếng vỡ vụn của không gian và một làn sóng ánh sáng cuốn lấy hắn vào một nơi khác xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro