Chương 4: Khoảng cách
Thiên Băng đảo mắt về phía Tất Đạt. Anh chàng này sau khi lau rửa sạch sẽ còn ra bộ dạng con người. Thiên Băng gật đầu với anh ta rồi đi về phía anh ta giơ tay: "Một ngàn sáu trăm đồng".
Tất Đạt giật mình: "Gì cơ?"
"Còn gì nữa, tiền rửa xe không đủ. Lẽ nào bắt tôi tự bỏ tiền túi ra ư?", Thiên Băng trừng mắt nhìn tất Đạt. Con người này đúng là chậm hiểu. Máu của họ chảy xuống xe cô, lẽ nào cô không đem xe đi rửa? Rửa xe ở San Francisco quá đắt. Thiên Băng tưởng chỉ tầm một ngàn nên cô đòi họ chừng đó, không ngờ mất nhiều tiền hơn cô tưởng. May mà cô tình cờ gặp lại họ ở nơi này.
Tất Đạt nhìn Thiên Băng bằng ánh mắt hết nói nổi. Hóa ra cô nàng đòi tiền để đi rửa xe? Đúng là ngất. Anh ta từ từ rút tiền trong ví trả Thiên Băng.
"Nghe nói cô lái xe rất giỏi", phía sau có tiếng nói đầy sự hứng thú. Thiên Băng quay đầu nhìn, Phúc Khang ngồi tựa vào ghế sofa, tay xoay xoay ly rượu vang. Anh ta nở nụ cười nửa chính nửa tà với cô, còn người phụ nữ đi cùng anh ta không biết biến đâu mất tiêu.
Thiên Băng liếc qua Phúc Khang, rồi quay lại nhìn Tất Đạt và Nhựt. Tất Đạt lên tiếng: "Cô lái giỏi mà, tôi chỉ nói theo sự thật thôi".
Thiên Băng nhìn qua người Nhựt, chiếc bàn ăn sau lưng anh ta bày sẵn nhiều món ăn, trong đó có món sườn xào chua ngọt cô rất thích. Đĩa thức ăn thu hút sự chú ý của Thiên Băng trong chốc lát, khiến cô càng cảm thấy đói bụng hơn. Thiên Băng không để ý đến mấy người đàn ông, cô phất tay "Đua xe có gì ghê gớm" rồi lao đến bàn ăn như con sói bị bỏ đói nhìn thấy bầy cừu non.
"Đi rửa tay", Rose đứng bên cạnh bàn ăn vội nhắc Thiên Băng: "Bọn chị chưa ăn đâu, ngồi đợi em về đấy. Mau đi rửa tay nhanh lên. Chị còn nấu món tôm hấp rượu, món cua rang em thích...", Rose chưa dứt lời, Thiên Băng đã biến mất.
"Còn món thịt Đông ba nữa...", Rose vừa nói xong, Thiên Băng liền ngồi chễm chệ ở bàn ăn, tay cầm con cua đưa lên miệng gặm ngon lành. Ba người đàn ông đứng bên cạnh nhất thời không phản ứng kịp, như thể họ gặp một người mà họ tưởng là thanh cao nhưng hóa ra cũng chỉ là kẻ phàm tục.
"Này Rose, cô làm sao vậy?" Tất Đạt nhìn Rose bằng ánh mắt phẫn nộ. Đôi đũa trong tay anh ta dừng ở không trung, con tôm ở đầu đũa bị chặn lại.
Rose vừa gắp đồ ăn vào bát Thiên Băng, vừa cười nói: "Đây là món Thiên Băng thích ăn nhất. Lẽ nào anh không muốn ân nhân cứu mạng của anh ăn nhiều một chút?"
Tất Đạt cau mày. Đây cũng là món anh ta thích ăn. Lâu lắm Rose mới làm món này, thế mà anh ta không được thưởng thức, có phải quá đáng lắm không. Nhưng lý do Rose đưa ra, anh ta không thể phản bác. Anh ta đành phải chuyển sang đĩa rau xanh bên cạnh.
"Thiên Băng, ăn món này đi. Đây là món cô thích còn gì", Nhựt gắp miếng tôm vào bát Thiên Băng.
"Món này mùi vị ngon quá, do tôi mua đấy. Thiên Băng, cô thử nếm xem có ngon không?" Tất Đạt gắp một miếng thịt Đông ba.
"Món này ngon...Thiên Băng...".
Bát của Thiên Băng bỗng chốc chất thức ăn đầy như núi. Thiên Băng không ngẩng đầu cũng biết mọi người nhìn cô bằng ánh mắt như thế nào. Thiên Băng trừng mắt nhìn đống thức ăn dưới tay. Tuy đây là những món cô thích, nhưng không có nghĩa cô tham ăn như lợn. Nghĩ ngợi một hồi, Thiên Băng ngẩng đầu cất giọng dịu dàng với Rose: "Em muốn gói đồ mang về".
Rose lắc đầu bất lực. Thiên Băng tuy sống ở bên cạnh nhưng hầu như ở nhà cô cả ngày, ba bữa cũng ăn cơm ở đây. Gói đồ gì chứ, ăn không nổi nữa thì nói thẳng ra. Đúng là chỉ có Thiên Băng mới nghĩ ra câu đó.
Tất Đạt ngồi bên cạnh cười lớn, giơ đũa sang bát Thiên Băng: "Gói về làm gì. Tối nay tôi mời cô ăn cơm. Đồ ăn để nguội không ngon nữa, tôi sẽ giải quyết giúp cô".
Thiên Băng còn chưa đáp lời, Rose đã giơ tay gắp miếng thức ăn trên đũa Tất Đạt bỏ vào miệng, khiến Tất Đạt tím mặt.
"Anh bạn, cậu cũng biết hôm nay cậu phạm phải lỗi gì. Cậu có thể ăn bữa cơm của Rose coi như cậu có bản lĩnh rồi". Phúc Khang ngồi bên cạnh xem trò vui. Anh ta nhấp ly rượu vang rồi tựa vào thành ghế nhìn Tất Đạt. Rõ ràng Rose đang tức anh ta mà anh ta vẫn không nhận ra. Không hiểu đầu óc Tất Đạt để đâu nữa. Phúc Khang lắc đầu, không biết tại sao anh ta lại có người bạn như Tất Đạt.
Tất Đạt uể oải buông đũa xuống bàn: "Tại chúng động đến tôi, có phải tôi gây chuyện với chúng đâu. Chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả".
Rose nghe xong cau mày: "Không phải lỗi của anh? Nếu không phải do anh khơi mào, kẻ khác tìm anh trả thù sao? Anh nói mình có khả năng giải quyết. Giải quyết kiểu gì? Nếu hôm nay không phải Nhựt đi cùng anh, không may mắn gặp được Thiên Băng. Hai anh chết lúc nào cũng chẳng ai biết. Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi..."
Thiên Băng nghe Rose cằn nhằn một hồi. Cô không có hứng thú tham gia vào chuyện của người khác. Vì vậy cô mượn cớ đi rửa tay đứng dậy ra về. Có lúc biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt, Thiên Băng hiểu rõ điều này hơn ai hết.
Trên bàn ăn, Rose tiếp tục giáo huấn Tất Đạt. Phúc Khang ngồi lặng im lắng nghe. Khi thấy Thiên Băng bỏ đi, ánh mắt anh ta thẫm lại, cứ dõi theo hình bóng Thiên Băng.
"A Rose! Cô nói nhiều đến mức Thiên Băng bỏ về rồi kìa". Thấy Thiên Băng đi khỏi, Tất Đạt đem cô ra làm bia đỡ đạn. Bấy giờ Rose mới nhìn ra cửa. Cô cảm thấy hơi áy náy nên vội đứng dậy.
"Cô ấy chỉ là không muốn thân thiết với chúng ta mà thôi". Phúc Khang xoay ly rượu trong tay. Người phụ nữ đó quả là biết giữ chừng mừc, đến mức đáng ghét.
Mãi khi trời chạng vạng tối Thiên Băng mới quay về. Rose đứng trong sân nhìn thấy chiếc xe mui trần Ferrari nổi bật phóng đến, tài xế là một người đẹp cổ điển. Thiên Băng mặc bộ váy dài bó sát người không tay, trên váy thêu con phượng hoàng tung cánh. Tóc cô búi cao, thể hiện hình ảnh người phụ nữ đoan trang xinh đẹp. Rose bất giác sờ trán. Mặc đồ theo phong cách đó lái xe mui trần, cũng chỉ Thiên Băng dám làm.
"Thiên Băng, ngày mai có giờ của giáo sư Hwak. Em đừng đến muộn nhé. Giáo sư Hwak nghiêm lắm đấy, cẩn thận ông ấy không cho em đỗ". Rose đợi Thiên Băng về chỉ để nhắc nhở điều này. Tuy tiếp xúc chưa bao lâu, nhưng Rose thật khó tưởng tượng, nếu không có cô, Thiên Băng trượt khỏi đường ray đến mức nào.
Thiên Băng nhún vai ra vẻ biết rồi, dù cô cũng không hề có ấn tượng, thế nào là giáo sư, người đó làm công việc gì, đầu óc cô hoàn toàn không có khái niệm. Để bù đắp việc bản thân không được học hành đến nơi đến chốn, Thiên Băng đã lợi dụng chân lý vĩnh hằng của người đời, đó là tiền bạc. Bỏ ra một khoản tiền lớn, cô thành công trong việc trở thành sinh viên của một trường đại học danh tiếng. Nhưng sau khi tùy tiện đăng ký vào chuyên ngành y khoa, đầu óc Thiên Băng quay cuồng trong mỗi giờ học. Vì vậy, cô hoàn toàn từ bỏ ý định học hành tử tế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro