CHƯƠNG 7:TÔI GHÉT ANH,TỐNG HIỂU PHONG
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người,đám người hầu và Dung tẩu không biết đi đâu.Diệp Điền Điền nhìn Tống Hiểu Phong,anh đứng trước mặt cô,khuôn mặt đẹp như tượng thần Hi Lạp.Tống Hiểu Phong cười rộ để lộ ra hàm răng trắng như tuyết.Diệp Điền Điền cảm giác sắp có chuyện.Trán toát mồ hôi lạnh...Tống Hiểu Phong nhướng mày nói:
-Chúng ta đang ở một chỗ rất đáng sợ sao?Em sợ cái gì?
Câu hỏi bỡn cợt làm cho Diệp Điền Điền không khỏi lo lawnggs nhưng vẫn ưỡn ngực tươi cười:
-Tôi làm gì phải lo lắng.Thật buồn cười ! Tôi sợ cái gì,anh ăn thịt tôi chắc.
Nhưng nói thật tim cô vô cùng bồn chồn,hẳn là không sao đi.Tống Hiểu Phong đã nói anh ta không có hứng thú với cô.Diệp Điền Điền thả lỏng chút ít nhưng vẫn không khỏi đề phòng.Tống Hiểu Phong đi tới chậm rãi vươn tay,xoa mặt Diệp Điền Điền trong mắt đầy sự nghi hoặc lẩm bẩm hỏi:
-Không ngờ em lại có nụ cười xinh đẹp như vậy.
Tay Tống Hiểu Phong luồn qua sau gáy Diệp Điền Điền khiến cô không thoải mái,nhảy mắt cả người đã nổi da gà.Diệp Điền Điền gạt tay anh ra,lùi về phía sau vài bước gượng cười nói:
-Trời nóng nực,đừng có dựa gần như thế.
Tống Hiểu Phong bật cười:
-Điều hoà trong nhà luôn ổn định 24 độ sao mà nóng được?
Diệp Điền Điền vô cùng chăm chú theo dõi Tống Hiểu Phong,thần kinh căng ra cảm giác như sắp bị anh nuốt sống.
Tống Hiểu Phong tiến sát lại,đột nhiên ôm chặt thắt lưng Diệp Điền Điền,cánh tay cường tráng không cho người ta chống đối.Cô mở to mắt sợ tới hét lớn.Tống Hiểu Phong dùng tay nhẹ nhàng bưng miệng cô lại khoé môi mỉm cười,trong mắt đầy ý trêu đùa nói:
-Đừng lo lắng thế,dù gì chúng ta cũng là vợ chồng,có một số việc không thể tránh được.
Diệp Điền Điền liều chết giãy dụa đầu lắc loạn thành công tránh khỏi bàn tay che miệng của Tống Hiểu Phong.Nhưng tay kia lại ôm chặt chẽ giam cầm cô khiến Diệp Điền Điền dán chặt vào lồng ngực nóng bỏng của Tống Hiểu Phong.Diệp Điền Điền càng giãy dụa Tống Hiểu Phong lại càng dùng sức giữ chặt cô.Cả người anh lúc này toát ra khí thế vô cùng,trong mắt có sự lạnh lùng.Sau đó,anh cúi xuống hung hăng hôn Diệp Điền Điền.Lúc này,Tống Hiểu Phong như một con mãnh thú giữ chặt cô trong vòng tay.Anh cứng rắn ép Diệp Điền Điền hé miệng.Coi như là thành công bước đầu.Một nụ hôn bá đạo của hoa hoa công tử.
Đầu Diệp Điền Điền như nổ tung,sự nhục nhã dâng đầy trong lòng.Cô giãy dụa không chịu để yên hai tay không ngừng đánh Tống Hiểu Phong.Nhưng đổi lại chỉ khiến anh mạnh tay áp chế,điên cuồng.Diệp Điền Điền hoảng sợ mở bừng hai mắt,cô gnhix lúc này sắc mặt mình chắc trắng bệch.So với Tống Hiểu Phong cô chỉ là một cô nhóc nhỏ thật sự là không chống cự được.Nhưng chẳng lẽ đêm nay cô phải chịu nhục nhã sao?
Dưới tình thế cấp bách,Diệp Điền Điền chỉ còn cách hung hăng cắn thẳng vào đầu lưỡi Tống Hiểu Phong,mùi máu tươi dâng lên.Tống Hiểu Phong hét lớn một tiếng,bất đắc dĩ buông Diệp Điền Điền ra.Một tia máu đỏ sẫm trào ra từ khoé miệng Tống Hiểu Phong.Dưới ánh đèn đôi mắt anh loé ra ánh sáng quái dị,khoé miệng lại nở nụ cười tà mị tựa như con yêu tinh khát máu.Diệp Điền Điền vội lùi về phía sau sự nhục nhã và phẫn nộ khiến cô liều lĩnh mắng:
-Vợ chồng sao?Tôi căn bản không thích anh,tôi không biết rõ về anh ! Với tôi mà nói anh chỉ là người xa lạ.Anh đừng gặp tôi nữa,đi mà tìm người đàn bà khác.Đi mà tìm Cao Kì Lan.
Nói xong Diệp Điền Điền chạy thẳng lên lầu,cô định chạy nhanh về phòng ngủ rồi khoá cửa nhốt Tống Hiểu Phong ở ngoài.Phía sau dồn đến tiếng chạy lên lầu dồn dập,Tống Hiểu Phong chạy nhanh đuổi theo Diệp Điền Điền sau đó ôm ngang người cô nhấc bổng.Diệp Điền Điền hét lớn trong lòng tràn ngập nỗi sợ hãi.Tống Hiểu Phong khẽ cười bên tai cô:
-Thì ra em thực sự nhìn ra anh và Kì Lan có quan hệ.Em thông minh hơn anh nghĩ đấy ! Phản ứng của em bây giờ anh có thể hiểu là ghen không?
Cái này đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ.Vì sao anh ta có thể vô sỉ đến mức này?Nhưng Diệp Điền Điền không cười nổi vì ngay lúc này Tống Hiểu Phong ôm cô vào phòng rồi vứt cô lên giường.Giây sau Tống Hiểu Phong đè lên người cô.Diệp Điền Điền rơi vào sự hoảng sợ và tuyệt vọng đến cùng cực.Tống Hiểu Phong nhào lên người cô.Diệp Điền Điền giãy dụa nhưng Tống Hiểu Phong như một hòn núi lớn đè lên người cô khiến Diệp Điền Điền không thể nhúc nhích.Cô cảm thấy đây là sự nhục nhã lớn nhất từ trước đến nay.Nỗi nhục nhã đâm sâu vào lòng Diệp Điền Điền.Cô dùng hết sức lực tát Tống Hiểu Phong.
-Bốp !
Một tiếng trong trẻo vang lên rốt cuộc cũng khiến Tống Hiểu Phong dừng lại.Diệp Điền Điền khôn cùng quát lớn:
-Chẳng phải anh nói anh sẽ không ép tôi làm chuyện này sao?Giờ tôi nói cho anh biết tôi không muốn ! Tôi không muốn ! Sau này chỉ cần anh không chạm vào tôi,tôi mặc kệ bên ngoài anh có bao nhiêu tình nhân.Tôi không quan tâm,tôi không cần.
Sự phẫn nộ khiến cô run lên.
-Em không quan tâm?.....
Tống Hiểu Phong nghiến răng nghiến lợi lặp lại những lời này.Cả người tản mát ra hơi thở lạnh như băng.Diệp Điền Điền không ý thức được đại hoạ sắp đổ xuống,vẫn không biết mà sống chết gào lớn:
-Đúng thế ! Tôi mặc kệ.Anh chỉ là người xa lạ với tôi ! Tôi không cho anh chạm vào người tôi.Sự đụng chạm của anh khiến tôi thấy ghê tởm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro