Chương 3 : Trò chơi sinh tử.
Sau khi dùng bữa tối xong, Mộc Tùy Tâm đứng dậy đi ra ngắm trăng nơi vách núi. Ánh sáng của trăng lung linh tỏa khắp nơi. Cô nhìn lên trăng rồi nhớ về người con trai đó.
Người con trai mà ngoài cái tên Simeon ra, Tùy Tâm chẳng hề biết anh là ai, gia thế hay lại lịch của anh, cô chỉ biết anh đã cứu sống cả cô và Mộc Ly Tâm.
Ngày đó Tùy Tâm cùng Ly Tâm trốn ra khỏi chỗ huấn luyện, bị sư phụ và mấy người trong tổ chức đuổi theo. Cô bị thương ở bả vai do tên Satha bắn đạn. Còn Ly Tâm thì lúc đó bị kiệt sức vì đói.
Hai người đi đến cạnh một vách núi thì gặp được anh đang đi dạo ở nơi đây. Dường như trong tim hai người đã nảy lên một tình cảm tuổi vị thành niên ?
Anh có dáng vẻ yêu mị, xinh đẹp như phụ nữ để cả Tùy Tâm cô cũng mê mẩn. Nhiễu lúc cô cũng đã từng tự hỏi mình, liệu anh ta có phải là gay không mà xinh đẹp như vậy.
Nhìn chung có thể ai cũng nhận thấy được điều này từ chính cuộc sống hằng ngày của anh. Tùy giúp việc, đầu bếp, vệ sĩ rồi đủ mọi thứ, ở trong nhà anh hoàn toàn là đàn ông, từ khi mà anh cứu sống Tùy Tâm và Ly Tâm chỉ có duy nhất có hai người là nữ.
Nhưng mà đó chỉ là suy đoán thôi, cô cũng không dám hỏi nhiều gì về anh. Chỉ duy nhất dám hỏi anh là ai, tại sao anh lại cứu hai người. Anh chỉ trả lời : " Em không thiết quan tâm chuyện đó, hơn nữa chỉ cần biết và gọi tôi là Simeon. "
Và từ đó, Tùy Tâm luôn gọi anh là Simeon. Những gì về anh, cô cũng chỉ biết về anh có tên là Simeon, biết về khuôn mặt, giọng nói và cả mùi hương đặc trưng trên người anh.
Cô cũng muốn hỏi anh về giới tính, nhưng mà..........Anh là người cứu mạng cô và Ly Tâm, không nên nói với lại soi mói người ta, người ta thấy bực đuổi mình đi thì sao ? Thôi, tạm không hỏi nữa.
Tùy Tâm cứ nghĩ anh là gay, mãi cho đến khi mà anh tỏ tình cùng cô, ngày đó anh đã ôm cô vào lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, nói những lời yêu thương mà anh giấu kín. Cô mới chợt nhận ra cô đã yêu anh từ lúc nào cũng không hay. Ngày đó anh đã nói gì, làm những động tác như thế nào cô đều nhớ rõ.
Đang mải hồi tưởng, một chiếc khăn tay được đưa đến trước mặt Tùy Tâm làm cô giật mình, chợt nhận mình đang khóc. Liền cầm lấy lau nước mắt, định ngẩng đầu lên cảm ơn thì giọng nói của kẻ đó cất lên : " Lâu rồi không gặp nhỉ, Sunny ? "
" Satha....... " Tùy Tâm vội vàng đứng dậy lùi người về sau vừa ra thế phòng thủ. Nhưng hắn hình như không ra tay mà ngồi xuống chỗ cô vừa ngồi ngẩng mặt nhìn lên mặt trăng vừa nói : " Lâu ngày không gặp, căng thẳng làm gì ? "
" Ai sai anh đến đây ? " Tùy Tâm bấm lưỡi dao, tỏ ra sát khí lạnh lẽo, cô nhìn hắn, phải quan sát thật nếu không cô sẽ chết chắc. Satha hớt mái tóc màu xanh lam lên, nở nụ cười thích thú nhún cô vừa hỏi ngược lại : " Vậy cô nghĩ là ai ? Chẳng lẽ tôi rảnh rỗi vậy sao ? "
" Sư phụ ? " Tùy Tâm nhăn mặt đoán mò, ngoài hắn ta ra, không ai trong tổ chức để ý đến cô cả. Satha hắn nghe xong đột nhiên phá lên cười. Cô gái này thật thông minh nhưng chỉ có tội si tình thôi: " Ha ha ha....."
Tùy Tâm không nói gì, vẫn trong tư thế phòng thủ. Đối phó với tên Satha này, phải thật cẩn thận, hắn sẽ rất thoải mái khi con mồi vẫn còn đang cảnh giác. Nhưng nếu con mồi của hắn chỉ cần lơ là một chút, chắc chắn không phải là đối thủ của Satha hắn. Hắn tỏ về thành thật mà trả lời: " Cô nói rất đúng."
" Tại sao chứ ? Không phải là tôi và Ly Tâm đã đủ tiền chuộc rồi hay sao ? Tại sao vẫn không tha cho tôi ? " Tùy Tâm bất mãn hét ấm lên, lũ người trong cái tổ chức đó tại sao lại nói mà không giữ lời là sao ? Satha ngoáy tai vừa tạt ngay vô mặt cô một câu : " Cô nghĩ liệu đại nhân đi đào tạo ra hai người các cô để làm gì ? Để nuôi làm cảnh à ? Hay là làm gấu bông trung bày ? "
Satha ngẩng đầu nhìn Tùy Tâm, ánh mắt tùy hứng bộc lộ rõ sự khiêu khích và có chút sự cảm thông. Hắn đúng thật là được lệnh bắt cô về, nhưng cũng được lệnh là nếu cô kháng cự, hành hạ cô chết đi sống lại để khiến Ly Tâm lộ diện.
Con người hắn thì có một số thứ khác người. Được lệnh là vậy nhưng hắn lại không hoàn thành ngay mà phải thi tài với kẻ đó thử xem rồi làm sau cũng không sao. Phong cách của hắn là chơi đùa với con mồi chán rồi ra tay sau của không muộn. Hắn nhìn bộ dạng của Tùy Tâm lúc nãy mà đánh giá : "Cô thật ngu ngốc, hoài niệm về kẻ đã chết đó có gì đáng nhớ lắm sao ? Tôi thấy cô có vẻ si tình quá sức đấy nhỉ ?"
Hắn rất thích lấy người con trai trong trái tim của Tùy Tâm ra đánh đòn thật mạnh vào vết thương tâm lý của cô. Phải chăng hắn biết rất rõ về mối tình giữa cô và người con trai kia.
Nhưng Tùy Tâm không để cho hắn thoải mái đâu. Cô nhếch mép cười, nhìn xuống vách núi vừa nói : " Miễn là tôi vẫn tốt hơn anh, có người thương nhớ, còn anh thì sao ? Đàn bà không thích vậy anh thích đàn ông ? "
" Cũng không hẳn là như vậy. " Hắn trả lời vừa nhìn quanh rồi nhìn xuống vách núi, tùy hứng lấy một viên đá ném xuống. Hắn hơi cau long mày lại có vẻ không thích thú cho lắm về thái độ của cô. Tùy Tâm cũng muốn trêu chọc hắn ta liền nói đùa : " Tên Jack phải không ? "
"'Hắn ? Liệu cô có quá không vậy cô gái ? Buồn cười quá rồi. " Nói đến tên Jack đó, Satha hắn thực sự mắc ói. Cũng điển trai thật nhưng điển hình là bị hâm hâm. Hơn nữa Satha hắn đâu phải là gay ?
Về phía tổ chức, Satha cũng rất muốn rồi khỏi tổ chức lắm nhưng vì một số lí do, hắn không thể rời khỏi. Hắn cũng rất thích thoát khỏi nơi đó được tự do như Tùy Tâm vậy. Hắn đưa đôi mắt xanh xanh nhìn Tùy Tâm mà hỏi : "Cô muốn đi đâu sau khi rời khỏi tổ chức ? "
Tùy Tâm ngạc nhiên nhìn hắn nhưng cô không thể không cảnh giác. Hắn là con cáo đội nốt người, hắn chỉ nói để hình thức cho cá cắn câu. Nhưng nói chung thì trong tổ chức ngoài hắn và Ly Tâm ra, không ai đối xử tốt với cô, hầu như là cạnh tranh.
Nhưng dù thế nào, cô vẫn ghét hắn, vẫn hận hắn vì hắn là kẻ thù của cô, người giết chết người con trai của cô. Chính vì vậy, cô không bao giờ tin hắn. Hắn cũng biết nhưng hắn muốn khuyên cô : " Cô tạm ở đây thêm vài năm nữa, tổ chức sẽ nhanh chóng quên đi cô và San. Hơn nữa là tôi trốn ra đây chơi, ai dè lại gặp cô ở đây."
( San : là Ly Tâm. Cái tên này là do Tùy Tâm đặt cho Ly Tâm để gọi thân mật, tên Satha cũng nói Ly Tâm là San )
Gặp người có thể tâm sự, hắn cũng chẳng muốn giấu điều gì cả, hắn muốn nói rõ điều mình suy nghĩ và điều mình thích. Hắn nói những lời này là lời thật lòng : " Tôi cũng muốn rời khỏi tổ chức này, thật chán khi cứ phải làm việc cho cái tổ chức trộm cắp này. "
Satha liếc Tùy Tâm rồi nói, hắn muốn có một cuộc sống bình thường. Hắn muốn đi ra ngoài chu du khắp nơi, muốn khám phá thế giới như một con người bình thường. Đột nhiên hắn nhớ ra một điều gì đó, vẻ thần bí mà hỏi cô : " Cô muốn chơi trò chơi này không ? "
" Trò gì ? " Tùy Tâm thấy hắn không có ý xấu liền đi lại gần và ngồi xuống. Có thể là hắn chỉ chờ câu trả lời và cũng chính là hành động vừa rồi của cô. Hắn chỉ xuống dưới vách núi sâu ngút ngàn mà nói.
" Trò chơi sinh tử."Hắn nhìn cô rồi khẽ cười. Nụ cười đó làm cô khó hiểu, hơn nữa hắn cười cũng trông rất đẹp, tuy vậy vẫn có chút gian tình. Tùy Tâm vẫn cảnh giác. Nhưng lòng cô lại hoàn toàn tin tưởng hắn không có ý xấu.
" Nếu cô đồng ý đó, tôi sẽ nói cho cô một điều bí mật. " Hắn vẫn theo thời quen cũ, có qua có lại là tôn sách của hắn.
" Được. " Tùy Tâm chí mong lúc này hắn sẽ nói cho cô biết Ly Tâm đang ở đâu, đang làm gì và hiện tại người của tổ chức ở đâu để cô có thể liên lạc với Ly Tâm được. Thấy được sự đồng ý của cô, hắn cất lời ca ngợi cô.
" Không tồi, đó chính là.....Simeon của cô còn sống, hắn vẫn độc thân chờ cô đấy. Có điều tôi không biết hắn là kẻ nào, chỉ nghe những người ở vùng đó nói hắn hay về chỗ nhà đó tìm người." Điều này đã làm hắn đột nốt kẻ giết người xuất mười mấy năm qua, hắn phải nói nỡ như hắn chết đi vẫn mang nỗi ô nhục đó thì thật quá tiếc. Nhưng điều này lại làm Tùy Tâm sững sờ : " Cái gì ? "
Tùy Tâm sững sờ, Simeon chưa chết.......Anh vẫn đang chờ cô......còn đi tìm cô .......Nhưng không phải là........không thể nào....Cô không thể tin hắn được. Satha hắn là chuyên gia lừa đảo.......nước mắt cô rơi xuống làm Satha giật mình thon thót, hình như hắn chọc giận cô rồi à ? Cái quái gì đang xảy ra vậy ?
" Tôi bị đội cái nốt làm kẻ giết người chán lắm rồi, thôi nói mẹ ra không mất công sau này cô lại đi bêu xấu tôi. Nín đi, tôi nói về trò chơi này." Hắn liền đưa một chiếc khăn khác đưa cho Tùy Tâm, không hiểu vì sao mỗi lần Tùy Tâm khóc hắn lại khuýnh huýnh như vậy.
" Rồi, anh nói đi. " Tùy Tâm liền lau nước mắt, cô vẫn không thể tin nhưng không phải chỉ vì lời hắn nói mà cô xúc động, không sâu trong thâm tâm cô vẫn luôn tự nhủ là Simeon chưa chết nhưng cô không thể khẳng định. Giờ nghe tin anh chưa chết, cô nhất đi sẽ đi tìm anh......
" Trò này tôi và cô sẽ cùng tham gia, vì chúng ta đều là con mồi trong trò chơi này. " Mặt hắn có chút biến sắc, Tùy Tâm quan sát rất kĩ, nhìn hắn như vậy chắc chắn sẽ có chuyện lớn. Tùy Tâm nhăn mặt câu mày nhìn anh ta chất vấn : " Không phải là chỉ tôi và anh thôi sao ? "
" Không là tổ chức chuẩn bị trong chuyến đi rừng lần này. Cô hãy cẩn thận, tôi cũng vậy. Chúng đã biết tôi rời khỏi đó rồi......Chỉ e tôi cũng là con mồi như cô.....tổ chức gọi trò này là trò chơi sinh tử, cô có thể qua được hay không tôi cũng chịu." Hắn nói xong liền thở dài, hôm đó nghe xong mà đau tim kinh khủng. Bọn họ không phải là căn bản muốn bắt Tùy Tâm về mà giờ muốn giết cô luôn. Hắn cũng bị tình nghi là biết tung tích của cô, hiện tại hắn trốn được sự giám sát của mấy người đó là quá thiên tài rồi.
Tùy Tâm nghe vậy liền lo lắng không thôi, còn Ly Tâm thì sao đây. Chắc hẳn là ở đây đó Ly Tâm cũng sắp trở thành con mồi liền lắc người Satha thật mạnh vừa hỏi : " Còn San thì sao ? Không lẽ......"
" San tôi không thấy tung tích đâu cả bốc hơi hoàn toàn, có vẻ như đang làm gì đó, tổ chức cũng không đề cập đến San nữa." Anh ta trả lời rồi đưa giấy bút vạch ra kế hoạch sắp làm. Tùy Tâm nghe thở phào nhẹ nhõm, cùng Satha hình thành một kế hoạch.
" Không sợ kẻ thù mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu. " Tùy Tâm có chút khinh miệt kẻ ngồi bên cạnh. Thật hắn làm việc lần nào cũng có sơ xuất. Hắn liếc nhìn Tùy Tâm hắng giọng trả lời : " Chỉ sợ người đó là cô mà không phải là tôi ."
Hai người nói xong liền cười ha ha, trò này rất vui. Trò chơi sinh tử lần này tính chất và mục đích lần này hoàn toàn nhắm vào Tùy Tâm. Được thôi thích thì cô sẽ chiều đến cùng. Tổ chức không phải là nhầm đối tượng để chơi trò này rồi hay sao vậy nhỉ ?
Trời đã về khuya, hai con người dưới ánh sáng của trăng bắt đầu hành động. Hẳn kẻ nào thông minh mới là kẻ mạnh, đây là đạo lý trong cái tổ chức đó. Sư phụ và Phi Tâm cứ chờ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro