Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21



Chỉ một lát sau, Minji lại vào, đứng ở cửa nhìn bọn họ.

"Chị, hôm nay nhà Lee gia có dạ hội hóa trang, có đi không? Đưa cô ấy theo."

"Có muốn đi không?" Minji không đáp mà quay sang hỏi Hanni.

Miệng Hanni toàn là thức ăn, sao có thể nói được.

"Không nói gì có nghĩa là chấp nhận." Minji nói.

"Vũ hội rất vui, cô sẽ thích. Nếu ở nhà tôi và Minji sẽ không cam đoan là không có chuyện gì được."

Hanni ngẩng đầu, nhìn ánh mắt tà mị cười như vầng trăng của Minji. Đáng giận hơn là trong ánh mắt đó tràn đầy ý cười.

Hanni mặc váy công chúa màu trắng. Trước đây chưa bao giờ nàng mặc thế này. Nhìn cô gái trong gương mà nhận không ra. Nàng như quay trở về thời còn học trung học.

Vào phòng khách, bọn họ đeo cho nàng cái mặt nạ mèo lông xù.

Nàng nhỏ nhắn xinh xắn nên chỉ đứng đến vai Minji. Cô mặc một bộ tây trang màu đen, càng tôn lên thân hình thon dài của mình. Tay cô ôm chặt lưng Hanni. Danielle mặc một bộ tây trang màu trắng, đứng cạnh Minji. Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng, đều đẹp như nhau thu hút không ít ánh nhìn.

"Danielle, đã lâu không gặp."

"Minji, thật vui vì được gặp chị." Xung quanh không ngừng có những cô gái tiến lên bắt chuyện, nhưng hai thiếu nữ làm như không thấy.

Vẻ mặt các cô gái ai oán, nhưng khi nhìn Hanni thì lại như nhìn kẻ địch.

Hanni cảm thấy mình như bị những ánh mắt oán hận ấy bào mòn. Mỗi cô gái đều xinh đẹp động lòng người, lại còn trẻ, nàng không biết tại sao hai người họ lại chọn nàng? Mà những cô gái quyến rũ bọn họ có biết người được họ 'coi trọng' bi thảm cỡ nào không?

"Thực là khách quý tới cửa. Đã trễ thế này, tưởng hai người không tới chứ. Lee Ara sẽ giận tôi mất." Hai cô gái một già một trẻ bước lên chào. Người nói chính là thiếu phụ khoảng hơn 30 tuổi mặc váy màu xanh.

"Antty mời sao chúng tôi không đến được?" Minji đưa ra lễ vật được gói rất đẹp. Đôi mắt của thiếu nữ đứng bên cạnh thiếu phụ mặc váy xanh lại nhìn về phía Hanni, trong mắt lộ ra ý đối địch.

Cô ta chắc là Hanni.

Tay Minji ôm chặt cái eo nhỏ nhắn của nàng. Người nàng hoàn toàn dựa vào cô, không thể nhúc nhích được. Nàng giống như chim nhỏ nép vào lòng thiếu nữ. Trong đôi mắt nhìn nàng của cô có sự cưng chiều vô hạn.

"Minji, đây là bạn gái mới của cô à?" Thiếu phụ mặc váy xanh hỏi.

Minji nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Thiếu phụ cười cười, hướng mắt về phía Danielle "Sao hôm nay Danielle lại đi một mình vậy? Vừa hay Ara không có bạn nhảy, tôi giao con gái tôi cho cô. Đừng để tôi thất vọng đấy." Bà kéo tay Ara qua giao cho Danielle "Mời Ara nhảy một điệu đi."

"Antty đã nói, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh." Danielle giật nhẹ khóe miệng, bày ra bộ dáng kính cẩn nhưng từ trong xương tản ra một cỗ kiêu ngạo.

"Ngón tay chị sắp đứt rồi." Minji liếc Danielle, ngón tay vào sâu hơn. Càng vào thì càng hẹp. Ngón tay cô bắt đầu xoay tròn, phất nhẹ qua khe suối mềm mại.

"A~~ a~~~~" thân thể Hanni run rẩy kịch liệt dưới tác động của ngón tay của Minji. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vì bị kích thích mạnh mẽ dưới hạ thân mà nhăn lại.

"Bảo bối, chúng tôi đang chữa bệnh cho cô, đừng có kêu như thế có được không?" Danielle xấu xa nói.

Hanni há miệng, thở hổn hển, thân thể mềm nhũn. Ngón tay thon dài của Minji đã rút ra khỏi tiểu huyệt của nàng. Ngay lập tức mật dịch trào ra.

Nhìn thấy mật dịch chảy ra theo cái miệng nhỏ, đôi mắt đen láy của Minji càng tối lại.

"Ướt như thế" Cô nhẹ nhàng than thở, ngón tay dính nước tẩy rửa lại đi vào lần nữa. Tiểu huyệt phấn nộn bị ngón tay của cô mở rộng ra, giữ thật chặt nó lại.

"Đừng....Đừng...." Hanni thỉnh thoảng phản đối.

"Đừng kêu, bảo bối. Không làm thế thì chỗ đó của cô hỏng mất, có biết không?" Danielle hôn lên khuôn mặt mướt mồ hôi của nàng.

"A ~~~~~~ a ~~~~" khuôn mặt nhỏ nhắn của Hanni nhăn lại, thân thể không ngừng cong lên.

"Được rồi." Minji vỗ mông nàng, ý bảo Danielle buông nàng ra. Danielle kéo vạt váy ngủ của nàng xuống, đặt nàng giữa giường.

"Hôm nay ngủ sớm vậy à?" Danielle nói.

"Nếu không thì làm gì?" Minji chau mày.

Hai thiếu nữ cởi khăn tắm màu trắng ra. Hai người hoàn toàn xích lõa, vóc người cao to hoàn mỹ như kiệt tác của thượng đế vậy. Khí thế cao quý tản ra từ họ không ai có thể so sánh được.

Hanni cảm nhận được thân thể của hai người khi đang dựa vào người mình, dán sát vào lớp váy ngủ mỏng manh, hai thanh sắt nóng bỏng chĩa vào đùi nàng.

"A~~" Nàng kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, giãy giụa thân thể.

Hai thanh sắt nóng hổi nhảy lên một cái qua lớp vải, càng dính sát vào nàng hơn.

"Đừng nhúc nhích, chúng tôi sẽ mất kiên nhẫn đấy." Không biết là ai nói câu này.

Thân thể Hanni cứng lại, không dám động đậy nữa.

Trong bể bơi cực lớn, nước trong vắt, hình bóng của một thiếu nữ phản chiếu qua đó, nhìn có vẻ cô đơn mà lại rất đẹp. Haerin chỉ mặc một cái quần bơi ngồi trên ghế dựa, giữa hai chân đắp một cái khăn tắm.

Cô nhìn một tấm ảnh đến ngây ngốc. Trong ảnh là một cô gái, mặt trái xoan, mắt một mí, nhìn rất điềm đạm đáng yêu. Có điều cô gái trong ảnh không còn trẻ. Sau đó, thiếu nữ đặt tấm ảnh lên bàn, nằm ngửa trên ghế, nhắm mắt lại.

"Tiểu thư, điện thoại của phu nhân." Hai tay bác Kang cầm di động, cung kính nói với người bên cạnh.

Một lúc lâu sau cô mới mở mắt, cầm lấy điện thoại đặt lên tai.

Giọng nói rất miễn cưỡng "Mẹ..."

"Bảo bối, có nhớ mẹ không?" Đầu bên kia truyền tới giọng nói dịu dàng của một phụ nữ.

"...." Cô nhắm mắt, không đáp.

"Smith đã làm xong hộ chiếu. Lúc nào con cũng có thể bay sang Mỹ. Mẹ luôn chờ con. Mẹ thật sự rất nhớ con gái mẹ."

"Mẹ, con nói rồi. Con không sang Mỹ đâu....Không có chuyện gì thì con cúp máy đây...."

"Hae...." điện thoại vang lên tiếng tút tút.

Cô lấy điện thoại ra, mắt vẫn nhắm như cũ nhưng một giọt nước mắt đã chảy xuống gương mặt của cô.

Bác Kang nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại trong tay cô, xoay người, khẽ thở dài.

Sao tiểu thư lại khổ như vậy.

"Tiểu thư, có một cô gái tên là Hee Sun muốn gặp người." Bác Kang lại bước vào phòng khách. Tiểu thư vẫn duy trì tư thế lúc ông rời đi. Hình như tiểu thư đã ngủ. Ông xoay người rời đi, muốn nói cho cô bé kia rằng hôm nay tiểu thư không tiếp khách.

Nhưng Hee Sun đã xông vào phòng khách.

"Cô bé, tiểu thư của chúng tôi đã ngủ, cô ấy..." Bác Kang còn chưa kịp ngăn cản thì Hee Sun đã nắm lấy tay ông, "Cầu xin ông, ông à, con là bạn học của cậu ấy. Con tới khuyên cậu ấy đi học."

Cô ta gọi ông là "ông", hơn nữa vẻ mặt còn rất lo lắng. Bác Kang mềm lòng, phất tay một cái rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Có thể cô bé này sẽ giúp cho tâm tình của tiểu thư khá hơn một chút.

Hee Sun đến gần.

Cô ngửa mặt trên ghế đang ngủ. Cơ thể hoàn mỹ, đôi chân thon dài săn chắc. Cho dù đang ngủ nhưng mặt cô vẫm rất đẹp khiến cho người ta không dám nhìn gần.

Cô ta quỳ xuống, ngón tay nhẹ run lên.

"Haerin, cậu đã ngủ chưa?"

"Sao nhiều ngày rồi cậu không đi học? Cậu có biết mọi người rất nhớ cậu không? Cả cô giáo Pham cũng thế."

Lông mi cô nhẹ run lên một chút.

"Đi học đi, được không?" Ánh mắt cô ta phác họa ngũ quan hoàn mỹ của cô. Cậu ấy ngủ thật rồi sao? Sao không hề có phản ứng gì với lời của mình?

Ánh mắt cô ta dời xuống phía dưới, lướt qua ngực rồi tới côn thịt nhô lên trong quần bơi bó sát.

Ngón tay cô ta khẽ run, mặt đỏ bừng.

Cô ta từ từ cúi người xuống, há miệng ngậm chỗ nhô lên đó của cô. Qua lần vải, cô ta ngậm hết nó vào miệng, nhẹ nhàng mà mút, liếm cắn. Tiếng "chụt chụt" ái muội vang lên trong không gian.

Cái lưỡi mềm mại của cô ta liếm côn thịt qua tấm vải, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt lại tỏa ra ánh sáng hạnh phúc nhàn nhạt.

"Thôi đi." Cô vẫn nhắm chặt mắt đột nhiên đứng lên. Hee Sun ngã ngồi trên mặt đất. Cô ta kinh ngạc mà nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng.

Haerin nhảy vào bể bơi như một chú cá. Cô căn bản làm như không thấy cô gái trước mắt.

"Haerin, lên đi." Hee Sun sốt ruột gọi.

Thế nhưng cô càng bơi xa hơn, tới đầu kia của bể bơi.

"Haerin, lên đi...." Cô gái vô lực phủ phục trên mặt đất, đôi mắt đầy thất vọng nhìn về phía bên kia.

Mấy ngày nay Hanni cảm thấy hạ thân đã bớt đau. Mỗi đêm hai thiếu nữ ngoài tẩy rửa cho nàng thì vẫn không đụng vào nàng. Tinh thần nàng đã khá hơn rất nhiều.

Vấn đề khó giải thích nhất trước mắt là làm sao đối mặt với Jisung và xử lý chuyện của Haerin.

Lúc đi làm, nàng vừa vào phòng làm việc thì thấy Jisung đang ngồi đó chờ mình.

"Có chuyện gì vậy?" Thái độ của anh vẫn yên tĩnh như cũ.

Nhưng lời của anh lại khiến lòng nàng nổi sóng. Nàng biết nhất định phải cho anh một câu trả lời hợp lý, nếu không nàng không thể nhìn mặt anh được.

"Cô ấy...Cô ấy là con của chú họ có họ hàng xa với em..."

Jisung nhìn cô đầy kỳ quái, giọng anh trầm thấp "Em...Không phải em là cô nhi à?"

"Em mới biết gần đây thôi....Bởi vì cha mẹ qua đời sớm nên không biết còn có họ hàng..."

"Kim Minji....con gái đầu của thương nhân nổi tiếng nhất thương giới Kim Hyun...Vậy Kim Hyun là dì họ của em?" Giọng Jisung tràn đầy nghi ngờ.

Hanni sửng sốt. Đã lâu như vậy mà giờ nàng mới biết hai chị em Kim gia có bối cảnh hùng hậu như vậy. Nhưng nàng giấu cảm xúc đó rất nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro