Chương 3
_Thượng_
Khi Xương Mân trở về, thấy ta cùng Duẫn Hạo nói chuyện phiếm, hình như lúc đó kẻ bị hù là quái vật từ ngoài không gian trở về của ta.
Duẫn Hạo giải thích như vậy làm cho Xương Mân rất vui mừng, cũng không có hoài nghi.
Ta giới thiệu Duẫn Hạo với Xương Mân, Xương Mân vẻ mặt bình tĩnh, còn thỉnh Duẫn Hạo lưu lại uống rượu.
Đóng cửa, ta chờ Xương Mân nổi giận.
Ai ngờ nó chỉ lẳng lặng nhìn ta, "Tại Trung ca, huynh, muốn được rồi."
Đôi mắt ta liền nóng lên, kéo Xương Mân qua.
"Xương Mân, huynh không hiểu vì sao, lần đầu tiên mắt nhìn thấy Duẫn Hạo, liền cảm thấy vạn phần vui vẻ."
"Vậy là có ý gì?" Xương Mân khó hiểu.
"Tựa như... Tựa như thấy một người rất quen thuộc, có thể yên tâm dựa vào hắn, hắn luôn ấm áp, là người có thể khiến huynh tin tưởng." Ta chậm rãi suy nghĩ, chậm rãi nói ra.
"Giống như... Giống như mùa đông giá lạnh, thấy một nồi thịt bò củ cải, có đúng không?" Xương Mân nghiêng đầu.
Ta "phụt" một tiếng rồi bật cười, trong đầu hiện lên bộ dạng Trịnh Duẫn Hạo trong nồi thịt bò củ cải. Vỗ vỗ đầu Xương Mân, sủng nịch vô hạn,
"Xương Mân, huynh chỉ biết đệ sẽ hiểu." Ta nhịn cười, nghiêm túc nói.
Xương Mân xoay người, "Tại Trung ca, nếu như huynh có thể làm một chầu mỹ thực, đệ nghĩ, đệ sẽ hiểu tốt hơn..."
.
.
.
Ban đêm, ta ngủ không được, đột nhiên muốn đi nhìn Kim Tuấn Tú.
Ta nghĩ hắn, vì cái gì, lại yêu một người nam nhân?
Ban đêm Liên nhi canh gác, ta từ cổng chính đi vào, Tuấn Tú ngồi phía trước khung cửa sổ, ngây người.
Gió nhẹ nhàng thổi bay tóc hắn, một cảnh tượng vô cùng đẹp. Ta cũng ngẩn người một hồi lâu.
Ta bước tới, ngồi bên cạnh hắn, hắn lấy lại tinh thần, "Tại Trung, sao ngươi lại tới đây?"
Ta không nói lời nào, chỉ lên bầu trời đầy sao.
Tuấn Tú theo đầu ngón tay của ta nhìn tới, "Tại Trung, ta rất nhớ hắn, mùa hè trước kia, phương Bắc nóng bức, ta đều cùng hắn ngồi dưới giàn nho nói chuyện phiếm tính toán sổ sách, hắn luôn luôn khi dễ ta, ta lúc ban đầu, hảo đáng ghét hắn."
Sau đó, ta nhìn Tuấn Tú, để hắn nói xong.
"Sau này ta mới phát hiện, kỳ thực ta là thích hắn, ta Kim Tuấn Tú là người tâm cao khí ngạo như vậy, từ trước đến nay chưa từng bị người khác trêu chọc, cũng chỉ có hắn, mới khiến ta cam tâm tình nguyện làm ra vẻ ngu ngốc, cùng hắn chơi những trò chơi nhàm chán như vậy." Tuấn Tú mếu máo, khuôn mặt lộ ra vẻ uy khuất, ta không khỏi cười rộ lên.
Tuấn Tú xoay mặt nhìn ta, "Tại Trung, ngươi cười trông thật xinh đẹp, có người nào đã nói như vậy chưa?"
Lòng ta khẽ động, cái thanh âm ấm áp kia, lại trong đầu ta vang lên.
Ta không muốn thừa nhận, nhưng cái khoé miệng cong lên đã bán đứng ta, Tuấn Tú "khục" một tiếng, nhìn ta cười đầy cổ quái, "Là cô nương nhà ai khiến Kim Tại Trung của chúng ta thấy vừa ý vậy a?" Nói xong liền hướng ta nhích vào, huých huých ta, "Tại Trung, là ai?"
Ta nhìn Tuấn Tú, đột nhiên không muốn nói dối, ta mở miệng.
"Là một nam nhân, Tuấn Tú."
Vẻ mặt của Tuấn Tú, cùng Xương Mân hợp lại, rất giống như gặp quỷ...
"Kim~~ Kim Tại Trung~~ Ngươi... Ngươi đang nói?"
"Nếu như ngươi nghe không hiểu, chúng ta đây tựa hồ không phải nhân loại?" Ta vuốt vuốt tay, nhàn nhàn nhìn hắn.
Tuấn Tú ngừng lại nhìn ta một hồi lâu, rồi đột nhiên nhào tới phía trước:
"Ngươi còn nói~~ Ngươi còn nói, ngươi cũng yêu một người nam nhân?"
Tuấn Tú cần một thời gian rất lâu, mới tiêu hoá hết hai sự thật này.
Đương nhiên, ta không thể nói cho hắn, ta vốn có thể nói chuyện.
Cứ để việc này, trở thành bí mật của ta và Xương Mân đi.
"Tại Trung, đó là người như thế nào?"
"Hắn a!" Ta có điểm nghèo nàn ngôn từ, "Ta cũng không dám khẳng định, hắn có thích ta hay không?"
"Ân?" Tuấn Tú mở to mắt nhìn ta, "Như thế a, vậy không bằng..." Hắn đối ta ngoắc ngoắc ngón út, ta ngoan ngoãn tiến lại gần...
"Như thế a, như thế có được không?" Ta nghe xong xấu hổ đứng dậy, Tuấn Tú lại không cho là đúng.
"Tuyệt đối hiệu nghiệm, ta trước đây chính là như vậy, Tại Trung, ngươi cứ nghe ta đi." Tuấn Tú vỗ vỗ ngực.
Ta lấy tay chống cằm, khổ sở suy tư. Muốn ta thăm dò Trịnh Duẫn Hạo như vậy, có thái quá không?
Tuấn Tú nhìn bộ dạng buồn rầu của ta, đánh một cái thật đau,
"Tại Trung, đừng nghĩ nhiều như vậy, trong ái tình không có tự tôn."
.
.
.
Ngày thứ hai, ta ngồi trong đình chờ Duẫn Hạo.
"Tại Trung." Y không biết từ nơi nào xuất hiện, vẻ mặt vui mừng chạy tới.
"A, Tại Trung, ngươi ngày hôm qua không ngủ ngon sao?" Y chỉ vào đôi mắt gấu trúc của ta mà hỏi.
Ta nhất thời nghẹn lời, nói làm sao đây, dù sao vẫn không thể nói là vì muốn nghĩ làm sao để khiến y yêu ta mà mất ngủ a.
Duẫn Hạo kéo kéo ta, "Tại Trung, mấy năm nay ngươi chưa từng bước ra ngoài đi dạo bao giờ đúng không? Buổi tối ta dẫn ngươi đi dạo nhé, thế nào?" Duẫn Hạo hiển nhiên rất vui vẻ, "Ta nghe nói, mấy ngày nay chợ đêm rất náo nhiệt, có ăn có chơi, ta đến. Đến đó còn hơn cả đi dạo, ngươi đi cùng ta có được không?"
Ta đảo đảo con mắt, chủ ý của Tuấn Tú lại vang lên bên tai... Làm như vậy, dường như càng tiện lợi hơn một chút.
"Được a." Ta vui vẻ đáp ứng. "Chúng ta đi dạo phố trước, sau đó mang ngươi đi ăn có được không?"
Trịnh Duẫn Hạo nhìn ta, khuôn mặt bắt đầu biến hồng.
Ta cau cau mày, vỗ vỗ mặt y, "Đỏ mặt cái gì?"
Y có điểm mất tự nhiên, chậm rãi nói: "Không có gì, Tại Trung, vậy... ta đi thu dọn một chút, tí nữa lại tới tìm ngươi có được không?"
Ta xua xua tay, "Đi đi, ta chờ ngươi."
Vừa mới chuẩn bị ly khai, y đột nhiên xoay người lại:
"Tại Trung."
"Ân?"
"Ngươi nói chuyện, thật êm tai." Khuôn mặt y bắt đầu đỏ lên, xoay người chạy như bay.
Ta cười rộ lên, Trịnh Duẫn Hạo, đêm nay có trò hay để xem rồi.
.
.
.
Trên đường người rất nhiều, có thể là bởi vì sắp đến ngày hội.
"Tại Trung a, người rất nhiều, ngươi đừng đi lạc đó." Duẫn Hạo đi bên cạnh ta, luôn lắm mồm lải nhải.
Trừng y một cái, "Ta năm nay mười chín rồi, Trịnh Duẫn Hạo."
Y cười rộ lên, "Vậy cũng không được, Tại Trung, vẫn là nên cẩn thận một chút." Nói xong, hắn một tay nắm lấy tay ta dắt đi.
Trong lòng ta cảm thấy mừng rỡ, cũng không giựt tay lại, "Gì chứ, cứ như ta là hài đồng năm tuổi không bằng."
Y dừng lại, nghiêm túc nhìn ta, "Tại Trung, ngươi nếu như đi lạc, ta sẽ hối hận cho tới chết."
Ta nghiêm túc nhìn y, đồng tử phản chiếu khuôn mặt của ta, ta không hề cãi lại, nhưng đôi tay đang nắm lấy tay hắn, càng thêm siết chặt.
Trịnh Duẫn Hạo, nước sông dù có đến ba nghìn gáo, ta cũng chỉ lấy một gáo nước của ngươi mà thôi.
Y cứ như vậy mà kéo ta, dọc đường đi còn nói nói cười cười.
Ta trên đường đi tràn đầy hiếu kỳ, lôi Duẫn Hạo chạy khắp mọi nơi, nhìn Đông nhìn Tây.
"Hô, hảo đói, Tại Trung, chúng ta đi cái gì đi, có được hay không?"
Nói thật là, ta vẫn luôn chờ những lời này của y, bởi vì ta từ tối hôm qua đã căng thẳng đến mức ngay cả ăn cũng không vô rồi.
"Được a, lên phía trước tìm một tiểu điếm ăn vài thứ đi, ngươi có muốn ăn không?"
Duẫn Hạo hơi trầm tư, "Nghe nói món ăn tại Giang Nam ăn rất ngon, ngươi giới thiệu đi."
Ta cúi đầu trộm cười một chút, "Nhưng mà, ta thích ăn đồ cay đó!"
Duẫn Hạo nhìn ta, có chút bối rối.
"Sợ cay?" Ta khiêu khích nhìn y.
"Không sao, ngày hôm nay toàn bộ đều nghe lời ngươi." Y hoàn toàn đáp ứng, nhẹ nhàng đem ta vòng sang. "Người đông lắm, chúng ta đi qua bên này đi."
Ta thuận thế dựa vào y, tuỳ ý để y đem ta kéo đến làn đường ít người qua lại. Không nói gì, chỉ cười ha ha.
Duẫn Hạo nhìn ta có điểm thất thần, ta chỉnh lại sắc mặt, "Đừng đi sai đường, Trịnh Duẫn Hạo."
Duẫn Hạo khẽ cốc đầu ta một cái, "Đồ ngốc, Kim Tại Trung, ta năm nay mười chín tuổi rồi."
Ta cười to, vui vẻ đi ăn cơm.
Tìm một tiệm cơm, ta kêu tiểu nhị tới, bắt đầu gọi món ăn.
"Cá chẽm sốt Tứ Xuyên, không tệ. Một phần."
"Gà xào ớt khô, cũng không tệ, nếm thử xem."
"Lươn sốt cay, ồ, nhất định ăn sẽ rất ngon, Duẫn Hạo, chúng ta gọi một phần." Ta nhìn y.
"A, Duẫn Hạo, trên mặt ngươi có mồ hôi, ngươi nóng à?" Hảo hảo cười, ta nhìn bộ dạng cùng vẻ mặt bất lực của y.
"Tại Trung, chúng ta... gọi một... gọi một món cá dấm chua Tây Hồ đi, có được không?"
Không nói gì, ta nhìn nhìn tiểu nhị, tiểu nhị cũng vô cùng buồn rầu.
"Vị gia này, nơi đây của chúng ta là xuyên vị1 điếm a..."
Hương khí bốn phía, ta hít sâu một cái... Dạ dày của ta đã có chút cồn cào.
Kim Tuấn Tú, nếu như chiêu này không dùng được, đêm nay ta sẽ trở về đem ngươi nấu lên ăn.
"Ăn a, Duẫn Hạo, ngươi không phải vẫn kêu đói sao?" Ta cầm đũa gắp một miếng cá chẽm sốt cho y.
Duẫn Hạo nhìn ta một cái, cúi đầu ăn ác liệt.
Lại chiêu này, ta lặp lại. Lần này đổi thành thịt bò xào khô.
"Duẫn Hạo, ngươi không thích ăn sao?"
Y ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt hiện rõ bốn chữ 'bị ngươi đánh bại', gắp miếng cá lên đầy đáng thương, rồi cố gắng ngồi ăn, ta theo dõi từng động tác của y, y nhai một hai lần liền toàn bộ nuốt vào, sau đó liền gọi tiểu nhị dâng trà cho y.
Dâng trà?
Ta hung hăng trừng mắt tiểu nhị đang dâng trà lên, tiểu nhị bị ta trừng mắt không hiểu tại sao, rót trà rồi bỏ chạy.
Duẫn Hạo nâng chén trà uống một hơi cạn sạch, ta đột nhiên nhớ tới chính mình đối với mục đích ban đầu hình như có điểm lạc đề, vội vã cúi đầu ăn lấy ăn để... A nha, thực sự... là rất cay a.
Sau khi ăn được vài miếng, trong lòng ta bắt đầu chửi rủa Kim Tuấn Tú, đây là cái chủ ý rách nát gì vậy hả?!
Người Giang Nam chung quy ăn không quen mấy thứ này, ta ăn đến ứa nước mắt, Duẫn Hạo còn thảm hại hơn, hoàn toàn không hề ăn lấy một miếng, mà chỉ uống trà cùng cơm.
Ta ngẩng đầu, cho rằng bản thân lúc này, tạo hình của ta hẳn là... rất mê người đi...
"Duẫn Hạo, hảo cay!" Ta buồn bực mở miệng báo oán.
Y nhìn ta nửa ngày, nói một câu:
"Nhưng mà Tại Trung, ngươi nói ngươi muốn ăn cay mà."
Bị đả kích quá lớn, cho nên ta mãi đến khi ăn xong, cũng không thể nói một tiếng nào.
Thanh toán xong, Duẫn Hạo lôi ta ra ngoài. Ánh trăng đặc biệt sáng tỏ, chúng ta dọc theo ven đường chậm rãi quay về.
Buồn bực, buồn bực, ta tức giận bất bình đá mấy cục đá dưới chân.
Kim Tuấn Tú ngu ngốc, nói cái gì mà hắn lúc trước hay ăn ớt, ăn đến hai mắt đẫm lệ,môi đỏ lên, kết quả dẫn tới người nào đó sắc tâm quá độ, hôn hắn, mới khiến quan hệ hai người sáng tỏ.
Chiêu này đối Trịnh Duẫn Hạo hoàn toàn không hiệu quả a, ta cay đến hai mắt đẫm lệ, họng thì nghẹn đến không thể nói, y vẫn đều trơ mặt.
Ta nhịn không được nhìn người bên cạnh, dưới ánh trăng, đôi môi của y cũng đặc biệt hồng.
Không xong... Đây là cái tình huống gì, ta ngơ ngác nhìn y, bước chân cũng có điểm bất động.
"Làm sao vậy, Tại Trung? Sao không đi tiếp?" Duẫn Hạo ngừng lại nhìn ta.
Môi hồng thực tiên diễm, thực muốn... Ta nuốt nước bọt một cái, cúi đầu,
"Làm sao vậy?" Duẫn Hạo sờ sờ mặt, "Trên mặt ta có cái gì à?"
"Không có, đi thôi." Ta vượt lên trước, tiếp tục bước đi.
Duẫn Hạo bắt kịp, tự nhiên như vậy mà kéo lấy tay ta, một trận ấm áp liền truyền đến, ta nhẹ nhõm đi rất nhiều.
"Tạo Trung, có đúng là có chút cay cay không, chúng ta đi ăn chút đồ ngọt gì đó được không?"
Nhắc tới cái vụ cay này, ta bắt đầu lại có điểm tức giận, ta đảo đảo con mắt, lắc đầu.
Duẫn Hạo lại đột nhiên ngừng lại, nghiêm túc nhìn ta.
"Tại Trung, nhưng mà ta vẫn còn cảm thấy rất cay, làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ, về nhà uống trà là được rồi." Ta có điểm không nhịn được, muốn kéo y đi, nhưng ngược lại còn bị y vững vàng kéo trở về, vòng vào trong lòng.
"Làm gì?" Ta ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt y sáng lên, nghiêm túc nhìn ta.
"Uống nước trà, ta đây không đủ. Ăn nhiều đồ cay như vậy cơ mà."
"Duẫn Hạo..." Ta muốn nói nhưng rồi lại thôi, phải nói như thế nào nhỉ, bộ dạng của chúng ta hiện tại, rất ái muội.
"Vì vậy!" Duẫn Hạo nhướn nhướn mi, đem ta kéo lại càng thêm gần, "Ta nghĩ ta không thể chịu thiệt thòi như vậy được, cần phải để ngươi cũng nếm thử nỗi đau đớn khi bị cay như ta!"
"Không được không được, ta bị cay rất lợi hại." Ta liên tục xua xua tay, khuôn mặt lại ửng đỏ. Muốn làm gì a, tên Trịnh Duẫn Hạo này.
"Không được, Tại Trung, ngươi trốn không thoát được đâu." Y cười cười nhìn ta, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên.
"Duẫn Hạo!"
Câu tiếp theo, ta nói, đã bị môi y chiếm đoạt.
Ta nhắm mắt lại, ngả vào lòng y.
Y gắt gao ôm trụ ta, bờ môi chạm vào nhau, ta nghe y than nhẹ.
"Làm sao đây, Tại Trung, ta thích ngươi."
___________________________________
(1) Xuyên vị: Mùi vị Tứ Xuyên
_Trung_
Cầm lấy hai chùm nho, định bụng đi cảm tạ Tuấn Tú.
Vừa mới gặp, Tuấn Tú liền nhảy lên: "Tại Trung, ngươi thành công rồi sao?"
Bỏ đồ xuống, ta cười đầy vui vẻ: "Rõ ràng như thế sao?"
"Bởi vì môi ngươi rất hồng." Tuấn Tú bứt một quả nho, cười đầy xấu xa.
"Kinh nghiệm của người đã được thổ lộ." Chúng ta hai nguời, nhìn nhau mỉm cười.
Ngồi ở cạnh bàn, gió nhẹ nhàng thổi đến, mang đến một luồng hương khí.
Rất quen thuộc, giống như mùi hương của Liên nhi ngày hôm qua, ta nhìn xung quanh, không có a.
"Cho nên Tại Trung, ngươi bây giờ đã chắc chắn rằng hắn yêu ngươi rồi." Tuấn Tú một bên ăn nho, một bên nói với ta.
Ta nhét một quả nho vào mồm, hảo ngọt, quả thực ngọt đến tận tâm can.
"Tại Trung, ngươi ngày nào đó dẫn hắn đến để ta gặp gỡ có được không?" Tuấn Tú lắc lắc tay ta, "Ta hảo muốn gặp người này a, thực sự là cảm thấy rất hứng thú."
"Điều này a, Duẫn Hạo hắn là hộ vệ, không biết có thời gian hay không." Ta cầm quả nho, ngẩng đầu suy nghĩ.
"Duẫn Hạo?"
"Ừ, hắn gọi Trịnh Duẫn Hạo, là hộ vệ của Lý công công." Nhắc đến người này, trong tâm ta không khỏi cảm thấy ngọt ngào.
Tuấn Tú không nói gì, dùng tay chậm rãi lột vỏ nho ra, ta cúi đầu cười, không chú ý đến vẻ mặt của Tuấn Tú.
"Tại Trung,"
"Ân?" Ta ngẩng đầu nhìn Tuấn Tú, Tuấn Tú đưa quả nho vào mồm.
"Tại Trung, dạ dày của ngươi có tốt không, ăn cay nhiều, sẽ bị nóng dạ dày."
Ta nheo mắt lại, hình như ta cũng quên mất vấn đề này, bộ dạng Trịnh Duẫn Hạo dường như không thể ăn cay, lại uống nhiều nước trà như vậy, liệu dạ dày có khó chịu hay không?
"Tại Trung!" Tuấn Tú chạm vào ta, "Thực sự khó chịu sao?"
Ta vội vàng đứng dậy, "Tuấn Tú, ta còn có chút việc phải làm, ngày mai ta tới tìm ngươi."
Chạy ra khỏi Bắc viện, ta lại đột nhiên phát hiện,
Trịnh Duẫn Hạo, hắn đến từ đâu, hắn ở nơi nào, ta đều không biết.
Ta mờ mịt nhìn trời, chậm rãi đi về.
Vào phòng, thấy Xương Mân,
"Sao vậy, Tại Trung ca, huynh hôm nay không phải là ra ngoài chơi sao?"
"Xương Mân, đệ có biết Lý công công bọn họ ở đâu không?"
Xương Mân bước tới, "Hỏi điều này để làm gì?"
"Không có gì, tùy tiện hỏi thôi." Ta quay lưng lại, khẽ chạm vào môi.
"Nếu như huynh muốn tìm Trịnh Duẫn Hạo, thì đi Đông viện là được, Lý công công bọn họ đều trụ ở bên kia." Xương Mân bước tới, từ phía sau đem mặt gác lên vai ta, "Tại Trung ca, đệ không phải tiểu hài tử, huynh không lừa được đệ đâu."
Thực sự là thất bại a, ta thở dài, vỗ vỗ tay nó.
"Xương Mân, nếu bị đau dạ dày, nên uống những loại dược nào?"
.
.
.
Đông viện vẫn còn ánh đèn, có hộ vệ trông coi viện.
Ta giơ kê đơn, "Nghe nói có hộ vệ bị đau dạ dày, ta phụng mệnh Thẩm thiếu gia tới đây đưa dược."
Hộ vệ cũng không để ý, cho ta đi vào.
Ta cầm dược, nhìn Đông, nhìn Tây. Bên phải viện đa số đều đã ngủ, bên trái... bên trái còn có ánh đèn!
Ta rón ra rón rén bước tới, đúng lúc đang giơ tay muốn gõ cửa, lại đột nhiên nghe được một trận thanh âm quen thuộc.
"Công công, ngài khẳng định?"
"Đương nhiên. Ta chính là người bên cạnh hoàng thượng."
"Vậy chuyện này, cứ giao cho ta. Ngày mai công công, sẽ nhận được người."
"Ngươi cẩn thận một chút, người bị lộng thương, ta cũng không có cách đem hắn đưa vào cung."
"Điều đó không thành vấn đề, một lát sau ta sẽ phái người đi đem hắn hôn mê, đưa đến chỗ công công."
"Hảo."
"Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Lý công công thanh âm bén nhọn.
"Chỉ là hắn bị câm, hoàng thượng, có thể thích hay không?"
"A, ngươi yên tâm, mắt ta lần đầu tiên nhìn thấy hắn, liền biết hắn chính là loại nam sủng mà hoàng thượng thích, đôi mắt to tròn, dáng người gầy nhỏ. Hoàng thượng nhất định sẽ yêu hắn như yêu báu vật, nhưng ta hỏi ngươi, ngươi có thực sự chắc chắn rằng, Kim Tại Trung chưa hư thân?"
"Lý công công. Tại Trung là cầm đồng trong phủ ta, chắc chắn là trong sạch, ta cam đoan."
"Vậy thì tốt, nếu đã hư thân, thì cho dù là thật hảo mỹ nhân, ta cũng không muốn."
"Vậy, ta hiện tại phải đi xử lý, công công, ngài nghỉ ngơi đi."
Mồ hôi lạnh của ta chảy xuống, vội vàng trốn sau cây cột. Nghe được tiếng bước chân hướng tương phản dần xa dần, ta vô lực xụi lơ trên mặt đất.
Thẩm Giáp, hắn cuối cùng vẫn không chịu buông tha ta.
Dược rơi lả tả trên mặt đất, ta vô lực nhìn bốn phía, đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Duẫn Hạo, ngươi đang ở đâu.
Ta lao ra khỏi Đông viên, lại đột nhiên nhớ rằng, ta không thể quay về.
Thẩm Giáp đi bắt ta, làm sao bây giờ?
Đột nhiên, trong não chợt hiện lên một người.
Ta không chút chần chừ hướng Bắc viện chạy đi.
Thẩm Giáp dù có nghĩ đi nghĩ lại như thế nào, cũng sẽ không nghĩ đến việc ta đi đến chỗ của Tuấn Tú.
Ta nhanh chóng chạy đi, tới Bắc viện, thật yên tĩnh, ta định từ sau cửa sổ trèo vào.
Gian phòng Tuấn Tú còn có ánh đèn, hẳn là chưa ngủ, ta cố gắng xé rèm ra, thanh âm có điểm lớn, nhưng ta cũng không quan tâm, thầm nghĩ phải tìm được Tuấn Tú nhanh lên một chút, rồi trốn đi.
Hai chân đứng vững, ta thở phào một cái, lại đột nhiên cảm thấy sau tai có tiếng gió thổi.
Chưa kịp quay đầu lại, chỉ cảm thấy trên cổ là một con dao, trước mắt tối sầm, ta ngã xuống
Hai tiếng "Tuấn Tú" cuối cùng vẫn không kịp thoát ra khỏi mồm.
______________________
_Hạ_
Tái tỉnh lại, trước giường có rất nhiều người vây quanh.
Xương Mân, Tuấn Tú, còn có Duẫn Hạo.
Ta ngơ ngác nhìn, Tuấn Tú lại ôm cổ ta,
"Tại Trung, ngươi tỉnh rồi a, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, xin lỗi, xin lỗi."
Ta mơ mơ màng màng nhìn Duẫn Hạo, y nâng Tuấn Tú dậy, ngồi xuống đối diện kéo lấy tay ta.
"Có muốn uống chút nước không, Tại Trung."
Ta dựa vào Duẫn Hạo, uống chút nước, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Nguyên lai Tuấn Tú tưởng đầy tớ Thẩm phủ từ cửa sổ tiến vào đánh lén, kết quả đem ta đánh bại.
Tuấn Tú hoảng sợ, vội vã phái người đi thỉnh Xương Mân, ai ngờ Duẫn Hạo bởi vì lo lắng ta bị đau dạ dày, cũng tới tìm ta, nghe nói như vậy, Duẫn Hạo sau đó cũng liền vội vàng theo sau.
Tuấn Tú không ngừng xin lỗi ta, ta cúi đầu, nghĩ đến chuyện của Thẩm Giáp, nặng nề không nói gì.
"Tại Trung, ngươi còn đang giận ta?" Tuấn Tú tiến đến chỗ ta, nhìn sắc mặt của ta.
"Không có, Tuấn Tú, ngươi đừng để trong lòng, chỉ là..." Đôi mắt ta bỗng nổi lên hơi nước, vội vàng quay đầu sang một bên.
Duẫn Hạo nhẹ nhàng xoay đầu ta lại, "Làm sao vậy, Tại Trung."
Ta nhìn y, "Thẩm Giáp, Thẩm Giáp muốn đem ta tặng cho hoàng thượng làm nam sủng."
"Cái gì?" Ba người đồng thời nhảy dựng lên, ta nhìn Duẫn Hạo, hắn kinh ngạc không nói ra lời,
Xương Mân một chưởng đánh vào cây cột, "Vương bát đản, hắn năm năm trước làm hại còn chưa đủ, năm năm sau còn muốn hại huynh."
Duẫn Hạo nhìn Xương Mân, lại nhìn ta, bỗng nhiên đem ta ôm vào lòng.
"Tại Trung, đừng sợ, cho dù trời sập, cũng đã có ta chống đỡ, ngươi nói cho ta biết, làm sao ngươi biết được chuyện đó?"
Nghe ta nói xong, Duẫn Hạo nhếch môi, Xương Mân trong phòng đi tới đi lui, Tuấn Tú chỉ nhìn ta, lại nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo trầm tư một hồi lâu, đột nhiên vỗ Xương Mân,
"Thẩm tứ thiếu gia, ngươi nhanh đi tìm Thẩm Giáp, có thể kéo dài thời gian của hắn bao lâu, thì kéo dài bấy lâu."
Xương Mân nhìn Duẫn Hạo, vẻ mặt cổ quái.
Duẫn Hạo sốt ruột, một phát đem Xương Mân hướng cánh cửa đẩy đi, "Còn không mau lên, cố gắng kéo dài thời gian của Thẩm Giáp, sau đó cùng hắn quay về nơi ở của các ngươi, nhớ kỹ, nhất định phải cùng nhau quay về."
Xương Mân nhìn ta một chút, ta vô lực nhìn Duẫn Hạo, không biết lúc này còn có thời gian để xoay chuyển mọi chuyện được không.
Tuấn Tú lại lên tiếng, "Xương Mân, ngươi nghe hắn đi, hắn nói như vây nhất định sẽ có biện pháp."
Xương Mân khẽ cắn môi, "Trịnh Duẫn Hạo, ta nghe ngươi một lần. Nếu như Tại Trung ca bị Thẩm Giáp mang đi, ta sẽ không tha cho ngươi."
Duẫn Hạo khom người, ôm ta dậy, nhìn thẳng vào Xương Mân.
"Ta cũng sẽ không tha cho chính mình, Thẩm Xương Mân."
Duẫn Hạo ôm ta, nhanh chóng hướng Nam viện quay về,
Ta cố gắng quay đầu lại, Nhìn Tuấn Tú tại cửa, lẳng lặng đứng đó.
Ta quay đầu lại, cố gắng đem đầu dúi vào lòng y.
Trịnh Duẫn Hạo, tất cả những điều đêm nay, ta đến chết cũng sẽ không quên.
.
.
.
Một cước đá văng cửa ra, Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp đem ta đặt ở trên giường, y vội vàng quay người, đóng cửa phòng lại, thổi tắt nến trên bàn, chỉ để lại ánh nến yếu ớt ở trước giường.
"Duẫn Hạo, làm cái gì?" Ta kinh ngạc xoay người đứng lên nhìn y.
Y vươn người nhảy lên giường, đem hài vứt xuống, một phát kéo ta qua, xé mở ngoại y ta.
"Duẫn Hạo, Duẫn Hạo ngươi...? Ta trừng mắt, gắt gao nắm lấy tay y, "Ngươi làm gì, ngươi làm gì?"
"Một lúc sau sẽ giải thích, Tại Trung, ngươi phối hợp với ta, ta sẽ cứu ngươi a." Duẫn Hạo cấp bách, đầu đầy mồ hôi.
Ta nhìn đôi mắt của y, tay vô lực trượt xuống dưới.
Duẫn Hạo nhìn ta, như hiểu được sự bi ai từ ta, y đột nhiên hôn trụ ta.
"Ngô..." Ta trợn to mắt, tay tự nhiên mà ôm lấy y.
Quay người một cái, ta bị đặt ở dưới. Tay Duẫn Hạo trượt đến thắt lưng ta, dùng sức kéo lấy vạt áo, ta không nhịn được mà thở nhẹ.
Lúc này đây, y không hề ngừng lại, tiếp tục xé quần áo trên người ta xuống, cũng cố gắng cởi ra y phục của chính mình.
"Duẫn Hạo?" Ta nhìn đầu đầy mồ hôi của y, đưa tay lau lau trán y.
"Đừng lộn xộn, Tại Trung." Y chế trụ tay ta, lần thứ hai hôn ta.
Đã quên chính mình đang nằm trong hoàn cảnh nào, ta hoàn toàn ý loạn tình mê.
Cho dù là phải giao nộp bản thân, chỉ cần đối phương là Trịnh Duẫn Hạo, ta đều nguyện ý.
Đột nhiên, cánh cửa "rầm" một tiếng rồi mở bung ra. Rất nhiều người cầm đèn lồng xông vào, trong phòng ngay tức khắc bừng sáng.
Màn giường đột nhiên bị mở ra, động tác Duẫn Hạo nhanh hơn, trong nháy mắt liền đem ta đặt vào trong lòng y, mà chính y cũng kéo chăn qua, che dậy kín đáo.
Người được phái đến thối lui vài bước, chỉ chỉ vào chúng ta, liên tục nói: "Các ngươi... Các ngươi..."
Có người cầm đèn bước đến, ánh đèn hạ xuống, ta nhìn ra, là Xương Mân, mà Thẩm Giáp đã ngã ngồi trên mặt đất.
Xương Mân nhìn chúng ta, há to miệng, nhưng cũng không nói lời nào. Duẫn Hạo đột nhiên rút tay ra, kéo hạ màn.
Xương Mân phản ứng rất nhanh, lập tức quay nguời, che ở trước màn.
"Đại ca, cái này... Thực sự là không tiện, để ngươi nhìn thấy điều này."
Thẩm Giáp phản ứng trở lại, nhảy lên kéo màn, Xương Mân thân thủ đưa Thẩm Giáp đẩy vào ngực Thẩm Khoa đang đứng bên cạnh.
"Thẩm Xương Mân, ngươi... ngươi... Kim Tại Trung, ngươi cư nhiên lại làm chuyện này, ngươi còn không mau lăn xuống nhận tội."
"Thẩm Giáp, ta nể mặt những người đầy tớ ở đây mà gọi ngươi một tiếng đại ca, chưa cho ngươi ba phần thuốc nhuộm đã muốn mở phường nhuộm. Kim Tại Trung là người của ta, muốn xen vào cũng không tới phiên ngươi quản."
"Ngươi... ngươi..." Thẩm Giáp tức giận không nói nên lời. Oán hận vung tay: "Chúng ta đi."
Một đám người liền bước ra ngoài. Thần kinh đang buộc chặt của ta cuối cùng cũng thả lỏng, tựa vào trong lòng Duẫn Hạo, không nói lời nào.
Xương Mân cũng thở dài một hơi, bước tới đóng cửa lại. Xoay người lại, cũng không có đi tới.
"Tại Trung ca, huynh... Hai người đêm nay trước tiên tạm thời đi ngủ đi, diễn kịch cũng phải diễn thật một chút, đệ đi ngủ trước."
Xương Mân này, ban nãy khuôn mặt đều đỏ lên, đừng tưởng rằng huynh không nhìn thấy.
Ta cười cười, ngẩng đâu nhìn Duẫn Hạo, nhưng lại phát hiện trên mặt y có rất nhiều giọt mồ hôi.
"Làm sao vậy?" Ta luống cuống tay chân, vội vàng thay y lau đi.
Y đối ta cười cười, kéo tay ta xuống, quấn vào lòng bàn tay của y.
"Ta không sao, chỉ là dạ dày đau quá, chắc do ăn nhiều đồ cay."
Ta áy náy cúi đầu, đều là do ta không tốt, không nhịn được mà tiến vào lòng y sát hơn một chút. Tay phải thăm dò đến da dày y, chậm rãi xoa xoa.
Duẫn Hạo ngẩn người, khẽ cúi đầu hôn nhẹ vào vành tai ta, "Tại Trung, mặc quần áo vào đi, không thì sẽ nhiễm lạnh."
Ta nhìn y, nhớ đến tình huống ban nãy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lan đến tận bên tai.
Y quay người lại, cầm lấy y phục mặc vào, ta cũng vội vàng cầm lấy y phục.
Mặc y vật2 vừa vặn xong, y đem chăn trải ra,
"Tại Trung, Xương Mân nói có lý, ta ở lại đây một đêm đi. Ngươi đồng ý không?"
Ta hơi xích người qua, nhường chỗ cho y,
"Ngươi xích vào bên trong này một chút đi, ở bên ngoài cẩn thận coi chừng cảm lạnh." Ta để cho y trước tiên nằm xuống trước, đem mền đắp kín cho y.
Thổi tắt nến, ta cũng ngủ.
Duẫn Hạo trở mình, "Vẫn còn đau dạ dày sao?" Ta có điểm lo lắng, cố gắng đưa tay đi tìm y.
Y nắm lấy tay ta.
"Ta không sao, Tại Trung, ngươi mau ngủ đi."
"Cũng là do ta không tốt, vội đem dược bỏ đi." Ta tự trách chính mình.
Duẫn Hạo trầm mặc một lúc, bỏ chăn ra, lách đến chỗ ta. Ôm chặt ta.
"Ngu ngốc, ngươi chính là dược của ta a."
Trong bóng tối, mặt ta vẫn còn đỏ.
Nhanh chóng cắn lên mặt y một cái, ta xoay người, chân đá đá y, "Trở lại chỗ ngủ của mình đi."
Duẫn Hạo quả thực ngoan ngoãn lăn trở về trong ổ chân của mình.
Ấm áp bỗng nhiên ly khai, rốt cuộc cảm thấy không quen, ta tự mình nhỏ giọng mắng chửi.
Trịnh Duẫn Hạo đáng chết, cái cần nghe theo thì không nghe, cái không nên nghe theo thì lại ngoan ngoãn như vậy. Một lúc sau, ta nghe được thanh âm từ y.
"Tại Trung, ngủ chưa?"
Ta không thèm để ý tới y, cố tình giả vờ ngủ, ta nhắm chặt hai mắt lại, không lên tiếng.
Thanh âm đằng sau chăn cứ lảm nhảm ngủ chưa ngủ chưa, ta nhẫn nại bất động.
Một lúc sau, y lại từ đằng sau ôm lấy ta, hơn nữa, cảm giác chăn trên người biến nặng.
Thật ngu ngốc, tiết trời Giang Nam tháng bảy, phủ hai cái chăn sẽ bị cảm lạnh vì nóng quá đó a.
Không có biện pháp, ta phải giải quyết rồi.
Xoay người, một cước đa văng cái chăn dư thừa ra, thuận tiện...
Khóe miệng ta cong lên thật sâu,
Thuận tiện lại tiến vào trong lòng y.
Cảm giác được ôm khiến người của ta cứng đờ một hồi lâu. Từ từ, mới thả lỏng trở lại, im lặng ôm lấy ta.
Ta ngầm lộ tiếu ý, chậm rãi thiếp đi.
Một đêm vô mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro