Phần 2 - Chương 8: Chiếc Hộp Dưới Con Lộ
Câu chuyện xảy ra lúc tôi nằm mơ được, tôi kể lại cho bác Dương thật chi tiết, lúc này bác Dương mới hỏi:
- Thế... chú mày có nhớ con đường đó là nằm ở đâu không?
- Á... bác nhắc con mới nhớ, con nhớ lại là hình như con đường đó y hệt như cái lộ lớn ở ngoài đường nhà chú Lâm vậy, nhưng mà lúc đó con không có để ý là có khúc cua quẹo vô nhà ổng hay không?
Vừa dứt câu bác Dương vớ lấy cái áo khoác đi ra ngoài:
- Chú mày cứ ở nhà đi, chưa an toàn đâu, giờ mà ra ngoài là xác định nó thông chú mày liền đấy!
Tôi xị mặt lại.
" Thiệt tình luôn! Con ma đó nó yêu tôi hay sao ấy, cứ đu bám theo tôi như ruồi bu cùi bắp, bởi đẹp trai quá cũng khổ, ma mà nó cũng không tha, các bạn nên nhớ nhé! ra đường bớt đẹp trai lại một chút, chứ đẹp quá là ma nó theo đấy chứ chẳng chơi"
Nói xong là bác Dương đi liền ngay lúc đó luôn, còn riêng tôi ở nhà một mình buồn quá cũng chả biết làm gì ngoài việc nằm nhà lấy con samsung ra mà nghịch tiếp.
Quay trở lại hiện trường ngay lúc này đây, ông bác Dương nhà tôi cũng vừa ra đến con đường ấy, cũng không biết sao mà ổng chắc chắn chính là con đường ngoài chỗ nhà chú Lâm nữa, mới có hơn 4 giờ chiều thôi mà trời muốn gần sụp tối rồi, mây che hết cả mặt trời. Gió thì thổi nhè nhẹ, một mình bác Dương đi và dừng ngay chỗ có lượng âm khí nặng nề nhất mà bác cảm nhận được, dường như nó khác nhiều so với âm khí do thằng bé kia tỏa ra.
Bác Dương đứng ngay chỗ đó mà khấn lâm râm mấy câu.
- Binh, pháp chư vị hộ thần gia... ôi vãi, đứa nào đánh rắm thối kinh vậy?
Tôi đứng nép sau lưng ông bác Dương lò mò ra cười tít mắt:
- A hihi, dạ là con ạ!
- Tiên sư nhà mày, tao đã bảo là ở nhà rồi kia mà! Ra đây rồi nhỡ có chuyện gì thì tao làm sao ăn nói với thằng Lâm đây?
Biết ổng bực lắm nên tôi cũng ráng mà năn nỉ ổng cho tôi coi ổng hành pháp một chút.
- Bác yêu dấu ơi! Cho con xem đi mà, con thần tượng bác Dương từ rất lâu rồi đó! bác cho con xem năm giây thôi cũng được.
Mặt ổng làm bộ lạnh lùng boy ra vẻ luôn, nhưng mà thấy cái điệu bộ được khen thì chắc ăn là vui tít cả mắt rồi.
- Ờ, thì... thôi được! Tao cho chú mày xem nhưng vào mép tường bên đường mà xem, chứ đứng đây không có an toàn đâu.
- Dạ dạ! Con biết rồi, thanh kiêu bác yêu!
Tiếp tục câu chú hồi nãy, bác Dương hít một hơi thật sâu rồi khấn tiếp.
- Định mệnh thật! Chú mày ăn gì mà đánh rắm thối dài lâu thế không biết!
"Binh Pháp Chư Vị Hộ Thần Gia, Tam Thiên Thánh Ấn Pháp - Cấp Cấp Như Luật Lệnh"
Vừa niệm xong, bác Dương móc trong túi ra lá bùa, cắn tay trích máu vẽ lên bùa một chữ "Địa" bằng tiếng tàu rồi đốt lá bùa ném xuống đất.
Từ dưới đất nứt ra một cái lỗ nhỏ, rắn rết bò ra như kiến, rồi bác thò tay lấy ra một cái hộp bằng gỗ sồi màu đen.
Tôi mới tò mò hỏi:
- Bác ơi! Cái đó là cái gì vậy ạ? Sao bác biết ở đó cái hộp hay vậy?
- Đây là chiếc hộp Bắt Yêu, dùng để áp chế những vong hồn và khiến cho họ không thể đầu thai hay hiện lên dương gian được, nó cũng giống như thuật phong ấn vậy, cơ mà cái này chỉ có những pháp sư cao tay của dòng Thiên Nhân Sư thuộc địa phận miền nam nước Việt mới có thôi, tao cũng không hiểu sao mà tận miền Trung lại có thứ này. Khỏi cần nói cũng biết bọn thầy pháp này độc ác thế nào rồi, dù là vong mạnh hay yếu gì chúng cũng ra tay không thương tiếc, tao cũng chưa bao giờ thấy bọn pháp sư ấy cầu siêu cho vong lành bao giờ chú mày ạ.
"Ái chà! ai mà độc ác dữ vậy? Nhưng dù là ai thì hắn cũng đang đe dọa tính mạng của mình, mình phải cẩn thận giữ gìn Long Thể hơn mới được!"
Bác Dương cất chiếc hộp vào trong túi và kéo tay tôi đi về.
- Chú mày cứ đi sát bên tao là được, thực ra từ lúc mày đến đó tới giờ tao vẫn không nhìn thấy thằng nhóc kia đâu cả.
- Kỳ lạ! Chẳng phải bác bảo với con là nó đang ám con hay sao?
- Ờ thì... nó có ám chú mày thật đấy nhưng bây giờ thì giống như có thằng mắt dịch nào ra lệnh cho nó ốp game rồi! Thế đấy, tao đã tính dùng bờ lu tút để định vị từ cái vong thằng bé ấy mà lần mò tới thằng boss rồi, nhưng lại để nó đi trước một bước... hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro