Phần 1 - Chương 14: Sau Chặng Đường Dài
Về nhà không ai nói câu nào, chú Lâm và bác Dương còn nhớ như in lúc ông T bị hồn anh Phong đánh văng khỏi tế đàn mà đến giờ cả hai người vẫn còn run người. Bởi bác Dương thường ngày luôn nghĩ không ma quỷ nào đánh ông T, nhưng đêm đó bác D mới chợt nhận ra thực tế không phải vậy, kể từ hôm đó trở đi bác Dương luôn đề phòng mỗi khi gặp ma và không bao giờ xem thường chúng nữa. Quay trở lại ngôi nhà của ông T, khi mà cả bốn người giờ đây đang nằm rũ rượi, ông T thì ho sặc sụa thổ cả huyết ra, người bí ẩn kia thấy ông T nội thương lần này khá nghiêm trọng nên cũng từ từ đến giường ông T mà bắt mạch.
Ngồi sau lưng ông T xếp bằng lại rồi vận công trị thương y như trong phim kiếm hiệp vậy, hơi bốc lên mà nhìn trông ngầu không kém gì phim chưởng,, chú Lâm ngồi đó im ru không dám ho. Sau khi trị thương xong thì mọi người đỡ ông T nằm xuống, ông bác già bí ẩn bây giờ mới khàn giọng:
. - Hầy...! Ta đã tính đâu đó hết rồi nhưng có lẽ kiếp nạn này còn quá nặng, ta không đến kịp thời để cứu đệ.
Ông T vừa ho vừa trả lời:
- Thôi ý trời đã như vậy!. huynh đừng tự trách bản thân mình nữa.
Bác Dương vội chen lời: - Thôi cha nằm nghỉ đi, đừng nói chuyện nữa để tránh động đến nội thương, có gì đến sáng mai rồi tính, dù sao thì chuyện anh Phong cũng đã giải quyết xong cả rồi, không phải lo nữa!
- Dạ đúng rồi!
(thầm nghĩ trong lòng "ông già kia là sư huynh của sư phụ mà khi đứng trước yêu ma cường hào đã đánh trọng thương ông T thế kia mà ông ấy lại không một chút hoảng sợ, đúng là hàng Thiên Nhân có khác)
Nói một lúc rồi cả ba người trở ra phòng khách để cho ông T nằm nghĩ, ba người cũng lụi cụi tìm cho mình một chỗ để dựa lưng vì lúc đó cũng đã 2,3h sáng gì rồi...
Mãi cho đến sáng, cả ba người thức dậy rồi ngồi kể chuyện qua lại, thì lúc đó chú Lâm mới biết rõ lai lịch của người bí ẩn kia là ai, theo lời kể lại của chú Lâm nhà tôi thì ông ấy tên là Phạm Minh Minh, là sư huynh đồng môn với ông T, đồng thời cũng là người anh ruột của ông T, một trong 12 người được đứng vào hàng Thiên Nhân, giỏi võ và tinh thông huyền thuật của họ Phạm.
Ông Minh ở lại được chừng vài hôm rồi cũng bay trở về bên Tàu, lúc đó chú Lâm cũng có thấy ông ấy nói nhỏ gì đó với ông T rồi mới đi.. Mãi đến 3,4 tháng sau ông T khỏe hẳn rồi mới nói ra là có ý định đưa chú Lâm nhà tôi sang bên kia học một thời gian, vì ông ấy thấy tố chất và tiềm năng trong chú Lâm là hợp để làm đệ tử gia nhập huyền môn của họ Phạm, ban đầu chú Lâm cũng ngỡ ngàng lắm rồi không chần chừ lâu sau đó chú cũng gật đầu, phải xin dữ lắm ba mẹ của chú mới cho đi, vậy là chú đi đến tận khi tôi trưởng thành rồi chú mới về.
---Hết phần 1---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro