Phần 1 - Chương 10: Bí Ẩn Cáp Mô Tinh
"Ôi chán thế"
Tiếng của chú Lâm nhà tôi than thở mà nghe mệt mỏi nên bác Dương quay lại hỏi:
- Gì mà mới ăn cơm trưa mày đã ngồi một chỗ than chán rồi? Yếu sinh lí quá hả?
- Bên mày yếu thi có, chẳng qua tao than là vì vừa mới xong chuyện anh P thì giờ lại tới chuyện có yêu ma phương nào ăn mất xác người dân, đúng là không thể tin nỗi mà!
Bác Dương cười khề khà:
- A hi hi! Mày tập quen đi, đó chỉ mới là khởi đầu thôi cu ạ, còn nhiều cái còn kinh thiện động địa hơn nhiều, cái này thấm vào đâu được.
- Ơ thế giờ tao cũng hơi thấy hối hận khi gia nhập vào team của mày ghê rồi đó!
Bác Dương trừng mắt:
- Mày giỏi quá, đi với tao là tao cứu mày không biết bao nhiêu lần rồi, một câu cảm ơn cũng không có mà ở đó "bla bla" với tao vậy đó hả! Biết trước lần đó tao không cùng ba tao cứu mày đâu, cho mày bị con ma đó hiếp luôn thì giờ tao đã bớt khổ hơn rồi.
- Ậy, lâu lâu nói chơi mà bác lúc nào cũng căng với em là sao nhờ? không thích thì thôi ngưng, xía!
Nói rồi chú Lâm chạy về nhà nghỉ ngơi vì đã mấy hôm liền không về nhà, đến lúc khuya gần 12 giờ đêm rồi thì bỗng dưng điện thoại reo: "con cò bé bé nó đâu cành tre đi không hỏi mẹ biết đi đường nào?..."
Chú tôi hồi đó nhí nhảnh lắm các bác ạ, rồi chú bật máy lên, bên đầu dây bên kia một giọng lạnh lẽo khô khan phát ra.
"A..lo, 12 giờ đêm nay... ra ngoài bãi đất.. trống gần nhà,... tập luyện"
- Và già vật mày Dương ơi, làm cái trò gì thế?
Bên đầu dây bên kia bác Dương đáp lời:
- À... không có gì, tao chỉ bị khan tiếng thôi, mày... nhớ ra đó! gần 12 giờ rồi, giờ này tập luyện là ok.
Nói rồi bác Dương cúp máy, chú Lâm mới bắt đầu thay đồ và ra ngoài. Giờ này đường vắng tanh, không có một ai, chú Lâm vừa đi vừa rọi đèn phía trước, đường đất, hai bên cỏ mọc um tùm, gió thổi rít từng cơn như có ai đó đang than thở, chú Lâm rùng mình rồi đi tiếp. Giữa chừng đang đi, chú nhìn thấy bên đường có một đứa nhỏ đang ngồi, thấy tò mò nên chú đã đến gần xem thử, nhưng mà khi đến gần thì lại biến đâu mất, lúc này chú Lâm bắt đầu đổ mồ hôi, chú của tôi mới nghĩ trong đầu là phải chạy cho thật nhanh đến bãi cỏ để nhờ bác Dương và sư phụ T cứu vì anh nghĩ hình như có người đang ở phía sau lưng, đôi chân run rẩy bước từng bước một ngày càng nhanh thì cái thứ bí ẩn đằng sau cũng chạy nhanh theo, khi chạy sắp tới bãi đất rồi thấp thoáng thấy bác Dương cùng ông T đứng ở xa thì chú của tôi mừng lắm, giống như vừa từ địa ngục về ấy, đến khi ông T thấy chú Lâm rồi thì cũng bất ngờ nhìn ra phía sau quả nhiên cái thứ đó chẳng ai khác đó chính là con yêu tinh đã giết hại người dân.
- Lâmmm!!! Nằm xuống.
Chú Lâm vừa nghe vậy là núp đầu xuống, cùng lúc đó ông T mới lấy ra lá bùa chích máu và niệm chú, bỏ một đồng tiền âm dương vào lá bùa và gói lại quăng về hướng con yêu tinh, một tia lửa lóe lên rồi nó chạy mất, vài giọt máu đã rơi trên nền đất do trúng phải bùa trừ yêu của Lão T, chú Lâm lúc này nằm đó giật mình, còn bác Dương thì vội chạy lại đỡ người anh em dậy, chú của tôi lúc đó vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả.
Ông T biết ý nên đã lên tiếng:
- Không có gì đâu, chắc là do nó ngửi được trên người mày linh khí nhiều hơn người bình thường nên đã đi theo mày tới đây, tao cũng quên là mày vẫn còn trai tân!
Chú Lâm rùng mình:
- Ghê thế! Nó là yêu quái ở đâu vậy sư phụ? nó nguy hiểm quá
- Hừm! Nó là một con cáp mô đã thành tinh, khi nãy tao nhìn nó tao đoán chắc nó cũng chỉ mới tu luyện được hai,ba trăm năm thôi, sức còn yếu so với ta nhưng nếu so với đám oan hồn thì nó mạnh hơn nhiều đấy.
- Sư phụ đã có cao kiến gì chưa ạ!
- Điều cần bây giờ là phải biết được nơi nó ẩn náu, yên tâm đi, lúc nãy tao đã đánh dấu nó bằng bùa trừ yêu luôn rồi, sáng mai sẽ xuất phát đi tìm nó.
Bác Dương chen ngang:
- Thôi đêm nay không cần tập nữa, hay là mày qua nhà tao ngủ đi Lâm, mặc dù là nó đã đi mất nhưng vẫn có khả năng nó vẫn còn theo dõi mày trên máy vô tuyến cũng không chừng đó.
- Mả cha mi, giờ này còn giỡn được nữa!
- Thôi về nhà tao ngủ đi, chắc ăn với mày là nó sẽ còn quay lại tìm và hút cho bằng được linh khí của mày để nó gia tăng công lực, thay gì phải tu luyện mấy trăm năm mới được.
Sáng hôm sau ông T dặn bác Dương ở nhà, chỉ cho chú Lâm theo để làm mồi nhử thôi, vì lần này có nguy cơ bị xé xác như nạn nhân lần trước nên lòng chú Lâm thấy bất an cực kỳ.
Đi được đoạn, ông T lấy ra một cái gương bát quái, trích máu của chú Lâm lên giữa gương và mũi kim bắt đầu quay mòng mòng, rồi đột nhiên dừng lại ở một hướng, ông T chạy theo hướng đó tới một ngoại ô làng có một con sông chắn ngang, ông T dừng lại rồi chỉ ra mé ông ở bên kia nói:
- Đó chính là nơi nó ẩn náu, không ngờ là lại sống gần làng đến như vậy, tao cứ nghĩ là nó sẽ sống ở trong một cái hang ấy chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro