Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 35 (H)

Nguỵ Vô Tiện mơ mơ màng màng bị hôn một trận, một bàn tay to lớn rong ruổi khắp toàn thân hắn, sờ đến chỗ đai lưng của hắn, mạnh bạo túm lấy.

Đầu hắn nổ ầm một tiếng, trong nháy mắt lý trí quay về, "Lam Trạm, đừng ... đừng ở đây ..."

Lam Vong Cơ gần như là hung dữ kéo mạnh, "Nguỵ Anh, ngươi khơi mào nổi lửa ...."

Nguỵ Vô Tiện ôm gương mặt của y, hoang mang rối loạn nói: "Đừng cởi quần áo ..."

Lam Vong Cơ kềm nén dục hoả, híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát hắn.

Nguỵ Vô Tiện lại là hiếm khi cảm thấy ngượng ngùng, nén giọng ngập ngừng nói: "Tàng Thư Các này, cởi hết quần áo không tốt lắm nha, nhỡ đâu có người nghe thấy động tĩnh, cho rằng bên trong có trộm vào, phá cửa xông vô sẽ ... nhìn thấy ta thân mình trần trụi bị ngươi đè trên mặt đất, sau này ta làm sao còn gặp được người khác?"

Một mặt quy phạm của Lam Vong Cơ sớm đã bị xé rách, lúc này gần như không kiên nhẫn nổi nữa, thô lỗ nói: "Vậy bây giờ làm sao?"

Mỗi một tấc da thịt ở trước ngực sau lưng, thậm chí ở bên hông, cách lớp quần áo, bị đôi bàn tay to của Lam Vong Cơ ra sức xoa nắn, vừa ngứa vừa đau, Nguỵ Vô Tiện biết y đã nổi hứng, lúc này đột ngột nhấc người mình lên, chắc chắn là không định hôn hôn ôm ôm mấy cái là bỏ qua cho hắn, chắc chắn phải hung hăng cắn xé xoa vò một phen mới chịu, mắt thấy tình cảnh quần áo sắp sửa bị xé toạc, đè trên mặt đất cọ xát, nhưng nơi này dù sao cũng không phải phòng ngủ, một chút xíu lòng tự trọng nam nhi che giấu từ đáy lòng hắn trỗi dậy, không muốn bị áp chế đến không thể nhúc nhích ở nơi thoáng đãng rộng rãi này, nảy ra một ý, nói: "Lam Trạm, ngươi để ta ngồi trên người của ngươi đi".

Lam Vong Cơ có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ không phải ngươi ... đã ngồi trên người của ta hay sao?"

Khoé miệng Nguỵ Vô Tiện khẽ cong lên, "Ta muốn ngồi trên tiểu Lam Trạm, để nó đi vào ..."

Lam Vong Cơ thoáng ngẩn người, sau khi nhận ra "tiểu Lam Trạm" là có ý gì, đột ngột không biết nhận xét thế nào, nhìn nụ cười ngọt ngào trên miệng hắn, giọng nói lại trở nên khàn khàn: ".... Được".

.........................

.........................

(Đọc đầy đủ ở http://nmkl.site)

Dưới sự kích thích đột ngột của hắn, Lam Vong Cơ ngả hết người về phía sau, vai đụng vào kệ sách đằng sau, kệ sách bất mãn kêu lên kẽo kẹt mấy tiếng, vài quyển sách rơi đập vào người bọn họ, y bất chấp sự hỗn loạn khắp mặt đất này, nghiến chặt răng, bóp eo Nguỵ Vô Tiện lên xuống mấy cái.

"....A!"

.........................

.........................

Sau một hồi thích ứng với tần suất và động tác của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện có một được khoảng nghỉ để thở dốc, lòng bàn chân run rẩy chống lên các trang sách rơi tán loạn khắp sàn nhà, ổn định thân hình, ôm eo Lam Vong Cơ, dụi dụi bên tai y xin khoan dung: "Lam Trạm tốt, Nhị ca ca, phu quân, ngươi, ngươi đợi một chút .... chậm một chút được không, động tĩnh lớn như vậy, sớm muộn gì cũng kéo người tới đây .... A!"

Cơn dục hoả bùng nổ của Lam Vong Cơ đã giải toả phần nào, rốt cuộc thu hồi lại một tia lý trí, nghe xong lời này, cắn lên cần cổ duyên dáng trắng nõn của Nguỵ Vô Tiện một cái giống như trả thù.

Nghe hắn nức nở một tiếng, lời ít ý nhiều nói: "Đáng".

.........................

.........................

Hai người gần như nghiêng hẳn xuống giữa đống sách vở bừa bộn, Lam Vong Cơ giơ một tay còn rảnh ra, vịn vào kệ sách phía sau, bế Nguỵ Vô Tiện lên, điều chỉnh lại dáng ngồi.

Eo ưỡn thẳng, vẻ mặt lạnh lẽo, mặt mày thanh lịch, gần như vẫn là Hàm Quang Quân ngồi nghiêm chỉnh, không chút cẩu thả kia.

Nguỵ Vô Tiện một tay vén tóc mai bết mồ hôi dính trên vai, một tay chống ở bên hông, hơi hơi ngửa về phía sau, sau khi thích ứng với tư thế mới, lại bắt đầu tự giác lên lên xuống xuống trên người Lam Vong Cơ, nhìn người này ngoại trừ lớp mồ hôi mỏng trên đầu cùng với gân xanh hơi nổi lên, vẻ ngoài không có chút sai sót nào, hơi thất thần.

Xoa mái tóc đen nhánh của y trong lòng bàn tay, cố ý ưỡn hông một cái, nghiêm trang nói: "Phu quân, dáng ngồi của ta có tiêu chuẩn không?"

Ánh mắt Lam Vong Cơ nặng nề nhìn hắn một cái.

Nguỵ Vô Tiện cưỡi một hồi, nắm giữ được tư thế mới, lực eo hùng dũng oai phong, xoắn vặn thật là hiên ngang, trong mắt một chút ý cười khiêu khích, trêu chọc nói: "Lam Trạm, chúng ta đến Tàng Thư Các nhiều lần như vậy, có phải ngươi thích nhất dáng ngồi của ta lần này không? .... Đừng thẹn thùng nha, người Lam gia không thể nói dối, mau nói thật ... có thích ta ngồi lên người của ngươi như vậy không? Hay là, sau này chúng ta tới Tàng Thư Các đều luyện tập dáng ngồi này, được không?"

Lam Vong Cơ nhìn chịu không nổi tư thế này của hắn, càng nghe không nổi những lời này của hắn, nhưng ánh mắt lại cứ không dời đi được, lỗ tai không nghe sót một chữ, thu hết tất cả từng giây từng phút tư thế châm lửa rất thần thái và sinh động này của hắn, lông mày xoắn chặt lại giống như làm thành một nút thắt, sau một lúc lâu không lên tiếng, cuối cùng gian nan rỉ ra một câu, "Không biết xấu hổ".

Nguỵ Vô Tiện xoa nắn vành tai nhiễm màu hồng nhạt của y, thở hổn hển nói, "Được được, ta không biết xấu hổ ... Người biết xấu hổ nhất không phải là Nhị ca ca của chúng ta sao".

"......"

Nguỵ Vô Tiện vẻ mặt ngây thơ vô tội, "Nói về lý, quần áo của chúng ta vẫn mặc đầy đủ, ta còn không phải là đọc sách đến buồn chán, tập vài động tác luyện cơ đùi trên người của ngươi hay sao, không có làm chuyện xấu nha ... Lam Trạm, ngươi nói xem có đúng hay không?"

"....." Lam Vong Cơ rũ mắt, thoáng nhìn xuống chỗ bụng nhỏ của hai người cọ xát vào nhau.

.........................

"....."

Bỗng nhiên, bên ngoài hành lang dài vang lên một loạt tiếng giày to rõ bước trên sàn gỗ.

Hai người sửng sốt trong chớp mắt, cả người giật thót một cái.

Lam Vong Cơ dừng cương trước bờ vực, nâng mông Nguỵ Vô Tiện ngừng đột ngột giữa không trung.

Nguỵ Vô Tiện không dám thở mạnh, dựng lỗ tai lên, nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, cho đến khi từ từ dừng lại trước cánh cửa lớn bị khoá.

Ngoài cửa truyền đến tiếng của các thiếu niên canh giữ, "Nhị công tử, chúng ta vừa nghe thấy tiếng động kỳ lạ, giống như sách vở bị rớt xuống, không biết ... không biết có cần giúp đỡ hay không?"

Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng áp lên trán Lam Vong Cơ, đưa tay gãi gãi mặt y, cười tủm tỉm nói: "Lam nhị công tử làm chuyện xấu sắp bị phát hiện nha".

Lam Vong Cơ nắm lấy móng vuốt phá phách của hắn, đè xuống phần nào hơi thở hổn hển, lạnh lùng nâng cao giọng lên nói: "Không có chuyện gì, các ngươi lui xuống đi".

Các thiếu niên ở bên ngoài nhận thấy trong giọng nói của y có chút không vui mơ hồ, làm như do dự một lúc, lại cẩn thận dè dặt nói: "Trong thư viện có một kệ sách không vững lắm, lúc trước Trạch Vu Quân có nhắc tới, định kêu thợ tới sửa, nhưng do thợ chính nhất thời không được rảnh, cho nên đến giờ vẫn chưa kịp sửa ... Nếu kệ sách đó xảy ra vấn đề, Nhị công tử nhất định phải chú ý, nếu ngã xuống làm thân thể bị thương, thì chúng ta nhất định không gánh nổi tội. Thật sự, không cần giúp đỡ sao?"

Nhìn lướt qua kệ sách liêu xiêu ở phía sau Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện cắn lỗ tai y nói: "Đúng đó, sắp bị đụng cho vỡ tan tành rồi ... Lam Trạm, ngươi ở trên giường vốn dĩ đã hung hăng, ta cũng cảm thấy cần phải tìm người đến sửa giường trong Tĩnh Thất một chút. Đến đây làm việc, phá hư Tàng Thư Các, là tội lớn lắm đó ... ngươi không thể dịu dàng một chút sao?"

.........................

.........................

Vành tai Lam Vong Cơ ửng hồng, mất tự nhiên dời ánh mắt đi.

.........................

.........................

Hai người ôm chặt đối phương vào trong lòng, mồ hôi đầm đìa ướt sũng, ánh mắt tan rã, cơn kích động chưa qua cùng nhau thở dốc.

Thiếu niên trên hành lang kia làm như bị việc gì đó thu hút sự chú ý, không quan tâm đến khác thường ở bên trong, ngẩng đầu hướng về phía xa hỏi một tiếng, "Lam tiên sinh?"

Bên trong thư viện, hai thân hình cứng đờ như hoá đá.

.........................

Nguỵ Vô Tiện quả thực không thể nào tưởng tượng, nếu Lam Khải Nhân lúc này phá cửa đi vào, thấy cảnh tượng hỗn loạn dâm mỹ này, thấy cải trắng băng thanh ngọc khiết nhà ông ấy bị Nguỵ Vô Tiện hắn dâm loạn đến mức quần áo xộc xệch thần trí không rõ, thì sẽ giáng một đòn trí mạng thế nào vào tâm hồn non nớt, à không, cái mạng già như ngọn nến tàn trước gió của ông ấy.

Giọng nói của thiếu niên hướng về phía xa, làm như không dám khẳng định, lại hỏi một tiếng, "Là Lam tiên sinh ở đàng kia sao?"

Câu hỏi này lại vang lên một lần nữa, giống như gõ một cú vào đầu Nguỵ Vô Tiện, gõ cho hắn tỉnh táo hoàn toàn.

Còn có thời gian!

Còn có thể cữu vãn được một chút!

.........................

.........................

"Tiểu cũ kỷ, đừng thất thần nữa, nhanh chóng dọn dẹp!"

Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào hắn một cái, hoàn toàn là vẻ mặt khó có thể mở miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro