2. Dang dở
Bà lão ngồi bên khung cửi, vẻ mặt bình thản với đôi mắt nhắm hờ, hơi ngửa đầu để hứng lấy ánh nắng ấm áp tràn qua song cửa. Như đang bận hoài niệm một điều gì, cụ bà im lặng hồi lâu, sau mới khàn khàn cất tiếng:
"Cậu biết không... Trần hoàn này, dang dở chưa bao giờ là vui. Nhưng thiếu nó, đời bớt đi hương sắc."
"Ai từng một lần đi qua rồi ngoảnh lại, ngắm soi thật kỹ, hoài niệm thật sâu, sẽ thấy dang dở đẹp đẽ đến nao lòng. Bởi ở nơi đó, những mảnh tình son thắm nhất dừng chân, lưu gót mãi cho tới cạn kiếp người. Trong miền kí ức ấy, cố nhân sẽ mãi là cố nhân, còn ta cũng sẽ mãi là ta của ngày nào. Không thêm, không bớt, đứt đoạn mà vẹn nguyên."
"Vì mây còn bay, gió còn thổi, vì biển chưa cạn và đá chưa mòn, thế nên tuế nguyệt phải buộc lòng hờ hững. Nhưng tuế nguyệt có chăng vô tình như ta vẫn nghĩ? Dang dở, là một mùa xuân mà tháng năm trót lỡ lầm bỏ lại hay chút son trẻ giấu đi khi đất trời cứ mãi già?"
Tôi im lặng ngẫm nghĩ về lời bà, bỗng nhớ tới hai câu thơ về thời gian mà tôi từng nghe dạo trước nên ngước mắt nói: "Hình như người ta hay than trách thời gian vô tình."
"Không", bà đáp gần như ngay lập tức. "Thời gian không hẳn vô tình. Vì thời gian đã gửi lại thế nhân một nét đẹp buồn mang tên dang dở".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro