Chương 1: Hai thanh bảo đao (1)Phần Không Tên 1
Trong cổ lâu nhà họ Trương, cuối cùng Trương Ngột Tầm cũng kiệt sức ngã xuống, hắn bị một đám Mật Lạc Đà bu thành đàn nuốt chửng.
Trương Ngột Tầm nghĩ hắn chết rồi.
Đúng là hắn đã chết, nhưng hắn lại được sống lại bằng một cách khác.
***
Non xanh nước biếc, núi non trùng điệp, nắng chiếu lấp lánh tô điểm cho phong cảnh thơ mộng như bức tranh sơn thuỷ hữu tình.
Trong khe suối, một con chó đen đang vùng vẫy nghịch nước, chơi đùa vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng nó lại chui vào bụi cỏ tự chơi trốn tìm.
Khóe miệng Trương Ngột Tầm ngậm kẹo que, lười biếng dựa vào chiếc ba lô to phía sau, hắn nhìn khe suối xanh biếc trước mặt, phiền não thở dài.
"Haiz..." Sao hắn lại gặp phải chuyện phiền toái này chứ.
Ôi, thật muốn khóc hết nước mắt, phiền chết mất.
Quả nhiên mọi chuyện đã chứng minh câu châm ngôn "tò mò hại thân" kia.
Chỉ vì tò mò quyển bút ký ghi chép về gia tộc cha cất giữ trong cổ lâu, lại thêm ỷ vào bản lĩnh của mình, hắn đã mang theo trang bị và một con mèo tiến vào cổ lâu thám hiểm tìm kiếm kích thích, kết quả mèo không chết, hắn lại thăng thiên.
Sau đó một thứ tự xưng là hệ thống đã trói buộc và đưa hắn về năm đầu tiên ghi trong quyển bút ký quý báu của cha hắn.
Nghe hệ thống nói Trương Ngột Tầm mới biết, thế giới mà hắn đã sống hai mươi lăm năm kia, chẳng qua chỉ là một phần phái sinh trong quyển tiểu thuyết trộm mộ mà thôi.
Nói thật, lúc ấy Trương Ngột Tầm kinh hoàng đến mức toàn thân tê dại, bất cứ ai biết bản thân chỉ tồn tại trong thế giới của một cuốn tiểu thuyết cũng khiếp sợ đến chết đứng tại chỗ cả thôi.
Năng lực tiếp nhận của Trương Ngột Tầm cũng coi như khá khẩm.
Nhưng như vậy cũng chẳng thay đổi được sự thật hắn muốn chửi bậy.
[Vậy nhiệm vụ của tao là gì hả hệ thống? Chắc không phải đến đây để hưởng thụ cuộc sống đấy chứ?]
Tuy rằng cảnh sắc nơi đây quả thực rất đẹp, nhưng sau khi đọc bút ký của cha mình, Trương Ngột Tầm biết, ẩn sâu dưới khung cảnh tuyệt sắc này, ở một ngóc ngách của sơn động nào đó đang chồng chất cả núi thi thể.
[Tinh - Bắt đầu cốt truyện chính.]
[Thông báo nhiệm vụ: Bảo vệ Ngô Tiểu Tà an toàn ra vào Thất Tinh Lỗ Vương Cung.]
[Phần thưởng nhiệm vụ: Năng lực Vật Hóa (cấp thấp).]
Trương Ngột Tầm nhướn mày, trả lời hệ thống trong ý thức.
[Nhiệm vụ chính à? Hay ý mày là còn nhiệm vụ phụ nữa?]
Hệ thống nghiêm túc giải thích: [Hệ thống này được phái sinh từ vô số tiếc nuối của những Đạo Mễ* bên ngoài thế giới trộm mộ, sở dĩ chọn trói buộc ký chủ là vì ký chủ là người duy nhất trong thế hệ này của Trương gia có năng lực và bản lĩnh sánh ngang với đại tộc trưởng thế hệ cuối cùng.]
*Đạo Mễ (gạo) hài âm của Đạo Mộ. Nickname của nhóm người hâm mộ Đạo mộ bút ký.
Trương Ngột Tầm cười châm chọc, vậy là tao còn phải cảm ơn mày đã "chọn" tao đúng không?
Hệ thống không nghe được mấy câu chửi bậy bạ trong lòng Trương Ngột Tầm lúc này, vẫn tận tâm làm tròn trách nhiệm giải thích.
[Ký chủ vừa phải hoàn thành nhiệm vụ chính mà hệ thống thông báo vừa phải nỗ lực hết sức hoàn thành những tiếc nuối của các fans.]
Như thể sợ Trương Ngột Tầm từ chối, hệ thống lại bổ sung thêm.
[Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống sẽ tặng ký chủ một phần thưởng tương ứng.]
Trong lòng Trương Ngột Tầm vẫn rất khó chịu: [Ngon ăn thế sao mày không tự đi mà làm?]
Hệ thống ấp úng cả buổi, cuối cùng trả lời hắn một câu nước đôi ba phải.
[Yêu cầu môi giới gì cơ? Hệ thống, mày ló ra nói rõ ràng cho tao!]
Hệ thống giả chết, lặn mất tăm mất tích, Trương Ngột Tầm gọi cả buổi cũng không tinh tinh tiếng nào.
"Vãi chưởng..." Trương Ngột Tầm tức giận lốp rốp cắn vỡ viên kẹo, nhai nhai nuốt xuống, sau đó lại móc một cái khác trong túi, bóc ra cho vào miệng.
[Tao nói này chó hệ thống, nếu muốn tao làm nhiệm vụ thì ít nhất cũng phải cho tao vũ khí gì ra dáng một chút chứ, trong bút ký có viết Thất Tinh Lỗ Vương Cung có Huyết Thi đấy, mày cũng không thể để tao tay không đánh giặc được.]
[Tao cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần cho tao thứ gì đó giống thanh Hắc Kim Cổ Đao mà ông nội tộc trưởng hay dùng là được.]
Trương Ngột Tầm tỏ ra vô cùng dễ nói chuyện.
Hệ thống trầm mặc hai giây.
Giây tiếp theo, bãi cỏ bên cạnh Trương Ngột Tầm đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp hình chữ nhật dài chừng một mét làm bằng gỗ hắc đàn, cạnh hộp còn có quai xách.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro