Sáu
Edit: Joe
Tôi muốn đi ra ngoài chơi, người trong nhà luôn không quản, việc gấp bây giờ là làm sao hợp lý hóa mang cái áo lông về trước khi mẹ tôi trở lại, nếu không mẹ nhất định sẽ mắng tôi.
Vì để có thể quang minh chính đại mặc áo khoác lông đi ra ngoài, tôi đi tìm chú ba để xin chú cho tiền mua quần áo, tôi nhìn trúng một kiện quần áo, gần đây thời tiết rất lạnh, tôi không có quần áo ấm để mặc.
Chú ba rất bất lực, chú không thể hiểu tôi muốn nhiều quần áo như vậy làm gì, chú ấy niết góc áo của mình nói: " Quần áo này của chú ba con mua 20 đồng đã mặc được năm năm rồi, quần áo quý nhất của lão tử cũng chỉ năm mươi đồng, con con nít con nôi mỗi ngày ít ra đường gặp người mà còn mặc quần áo đắt hơn cả bọn chú, cẩn thận chú thu thập con." (Nguyên bản: ta xem chính là quán, tiểu tâm ta thu thập ngươi. Bản dịch t bịa.)
Tôi nói mặc kệ, tôi lại không làm chuyện gì xấu, mua hai kiện quần áo còn không được, chú ấy ngược đãi tôi.
Chú ấy gõ gõ trán tôi, đưa cho tôi năm mươi đồng nói: " Tiền chi tiêu trong một năm của một gia đình bình thường chỉ để cho con mua một bộ quần áo chơi còn nói lão tử ngược đãi con, con chính là chưa ăn qua đau khổ! Được được, còn không phải là muốn tiền sao, muốn nhiều như vậy đi đòi lão nhị đi. "
Chú ấy không dám trêu chọc anh hai của mình, cho rằng tôi chắc cũng không dám đâu, nhưng tôi không sợ chú hai, chú ấy thương tôi nhất, có khả năng do tôi là Khôn Trạch nên không cần phải dạy dỗ nghiêm khắc quá làm gì.
Nhị thúc đang ở y quán, có hai trung y, ba người học việc, cũng coi như có uy tín danh dự. Tôi cũng không sợ gặp trung y nhưng tôi không thích mùi thuốc đông y, tôi vừa vào cửa bọn họ liền đóng tủ thuốc vào cùng tôi chào hỏi.
" Nghe nói tiểu thiếu gia mấy hôm trước thân thể không khỏe, có phải bị nhiễm phong hàn hay không? " Trong đó một trung y quen biết tôi, muốn mời hắn xem bệnh phải bỏ hai đồng, đắt muốn mạng, thế nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý xếp hàng, khó trách suốt ngày có tiền ăn chơi. (cũng khó trách có thể ăn não mãn tràng phì??? không hiểu ạ)
Dù sao cũng miễn phí nên tôi cũng vui vẻ duỗi tay để hắn bắt mạch, nếu không uống thuốc thì phải ăn dược thuốc, cũng rất khó ăn.
Hắn xem mạch rất nghiêm túc, sau đó nói tôi không phải phong hàn mà là tì vị có chút mất cân bằng, tôi nghe không hiểu, hắn nói buổi tối sẽ phái người mang một ít đơn thuốc tới cho tôi điều trị cho tốt.
Chú hai thấy tôi tới lúc này liền biết tôi tới làm nũng xin tiền, một tháng tôi có một trăm đồng tiền tiêu vặt, chỉ cần không mua quần áo thì tôi xài cũng không hết, thế nhưng tôi lại rất thích mua quần áo, nếu không đủ dùng liền tới tìm chú ấy xin.
Xin tiền còn muốn xin nhiều, ngày ngày đều tới xin nhất định sẽ bị mắng, tôi cẩn thận tính toán thời gian bảo đảm năm ngày mới xin một lần, hơn nữa cũng không thể mới vừa được cho tiền tiêu vặt lại tới xin, tốt nhất cứ cách một tuần lại xin, như vậy cách thời gian được cho tiền tiêu vặt một thời gian, ly lần trước phát lại có điểm thời gian.
Tôi giả vờ ngoan ngoãn, cùng bọn họ nói chuyện phiếm uống trà, nghe bọn họ nói một ít đề tài nhàm chán, nói ước chừng nửa giờ chú hai nói tôi đi ra ngoài chơi để người lớn nói chuyện chính sự, chú ấy lấy ra một trăm đồng cho tôi nói đi mua đồ ăn vặt đi.
Một trăm năm mươi đồng tới tay, tôi cao hứng ra cửa, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền gặp cứt chó, ý cười trên khóe miệng tôi còn chưa thu hồi lông mày đã nhăn tít lại.
Người đến là Mã Kế Tông, người này luôn làm phiền tôi, hắn không phải người chính trực, tiếng xấu của hắn vang danh, hút thuốc phiện, uống rượu chơi hoa, bộ dáng không tính là xấu nhưng quanh năm suốt tháng ăn chơi làm hắn nhìn rất đáng khinh, tôi hoài nghi gia hỏa này có bị bệnh về đường sinh dục không chứ sao nhìn hư nhược như vậy.
Gia hỏa này rõ ràng không có học thức gì mà vẫn một hai phải đến học đường, càng muốn ngồi cùng tôi, còn từng động tay động chân với tôi, nếu không phải cậu hắn là huyện trưởng tôi nhất định sẽ kêu chú ba chơi chết hắn.
Tôi biết hắn nghĩ cái gì, tuy cậu hắn lợi hại nhưng là miệng ăn núi lở, cái trò hút thuốc phiện này rất tốn tiền, hắn muốn tìm một biện pháp kiếm tiền tốt mà không cần tốn sức lực, cái tên không có mắt này thèm muốn gia sản nhà tôi, cho rằng cưới tôi là có thể ăn chơi hết đời, nếu thực sự có một ngày như vậy tôi có treo cổ cũng không gả cho hắn.
Đây cũng là yếu điểm của nhà tôi, tuy sinh ý nhà tôi lớn nhưng không hiểu sao không bước vào con đường quan lộ, nhà tôi trên dưới không một ai làm quan, người thân lui tới cũng có rất ít người có quyền cao chức trọng.
Tục ngữ nói rất hay, nghiệp quan không phân gia (tôi không biết câu này ý gì), vấn đề là bằng hữu cùng thời kỳ của ông nội của tôi cơ bản đều đã về hưu, hiện quan không bằng hiện quản, một tầng quan hệ này cũng không thể sử dụng.
Bố tôi vẫn luôn suy nghĩ biện pháp, đáng tiếc nhất thời không có biện pháp gì tốt, ông ấy không thích cái tên nhị thế tổ này, gần đây không cho tôi ra ngoài, không nghĩ tới vẫn chạm mặt hắn.
Hắn mang theo hai tuỳ tùng đứng ở cửa, tôi muốn lui về lập tức chào đón, ngăn ở cửa không cho tôi trở về, cợt nhả nói: " Đi đâu? Tôi đưa em đi. "
Tôi lui về phía sau một bước, mặt vô biểu tình nói: " Không cần, tôi có chân. "
Nếu hắn cứ như vậy đi thì tôi cũng không cần phiền não rồi, móng heo của hắn muốn duỗi tới đây, cũng không hiểu vì sao hắn thích mặc trường sam, ý đồ làm mình trở thành người văn nhã, trông càng xấu xa bại hoại. Hắn quơ quơ quạt trong tay nói: " Nghe nói hôm nay gánh hát bên thành Đông mời giác nhi, tôi mua hai vé, chúng ta đi xem đi. "
Toi nói không đi, tôi có việc ra ngoài, muốn đi tìm chú ba tôi.
Mã Kế Tông nói: " Tôi vừa mới đi ngang qua Cường Thịnh lâu, thấy chú ba em đang uống rượu, bên cạnh còn mấy cô nương đó, em đi lúc này sợ sẽ phá hỏng chuyện tốt của hắn, không bằng cùng tôi đi xem diễn. "
Tôi ngang dọc sống chết không ra được, lại không muốn trốn trở về, rất không có mặt mũi, đột nhiên nhớ tới Trương Khởi Linh sắp tới, nói với gã sai vặt ở cửa: " Đi xem Trương tiên sinh sao còn chưa tới, không phải nói muốn bồi tôi đi dạo phố sao? "
Gã sai vặt này cũng có đầu óc, lập tức hiểu ý tôi, chạy đi tìm Trương Khởi Linh tới, hắn nhìn so với Mã Kế Tông đứng đắn hơn nhiều, một bộ dáng mặt vô biểu tình thực có thể hù dọa người.
Ta duỗi tay thay hắn sửa khăn quàng cổ, dùng giọng điệu làm nũng với chú hai nói: " Sao anh tới chậm vậy. "
Thừa dịp cơ hội này, tôi nhón chân nói thầm bên tai hắn: " Người này luôn quấn lấy tôi, phiền chết đi được, lát nữa tôi nói thế nào anh liền phối hợp với tôi một chút nhé. "
Trương Khởi Linh hơi gật đầu tỏ vẻ nghe được, tôi liền khoác tay hắn, nhìn Mã Kế Tông nói: " Không làm phiền Mã thiếu gia, hôm nay tôi có người bồi rồi, tôi cùng Tiểu Ca đi xem xiếc thú. "
Mã Kế Tông chưa từng gặp Trương Khởi Linh, bỗng nhiên thấy có điểm không chắc hắn là ai, hồ nghi nhìn về phía tùy tùng bên người, tuỳ tùng cũng đồng dạng lắc đầu, hắn liền hỏi ta: " U a, vị này chưa thấy qua bao giờ, là quý nhân ở đâu vậy? "
Tôi nói: " Tiểu Ca mới từ Quảng Đông trở về, bố tôi nói muốn dẫn hắn đi cửa hàng dạo một chút, cùng các vị chưởng quầy hỏi thăm kinh nghiệm, bố tôi cũng đã lớn tuổi, muốn về hưu, sau này có khách nhân tới phải để anh ấy tới chiêu đãi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro