Mười một
Edit: Joe
Lúc tài xế tới đón tôi đang mua điểm tâm, người trả tiền là Trương Khởi Linh, cả tiền giấy bút cũng là hắn trả, lúc tôi muốn trả tiền thì hắn đã thanh toán xong hết rồi.
Về đến nhà tôi mới biết chú hai không có ở nhà, hôm qua chú ấy cũng không có về, chú ba nói chú ấy đã đi Thượng Hải, bạn của chú ấy có việc nên mời chú ấy tới bàn bạc.
Chuyện này sao không có ai nói cho tôi biết, tôi hét lên: " Chú ấy đi sao không nói với cháu? "
Chú ba nghịch một hạt đậu, nói: " Xem cái đức hạnh này của cháu đi, nếu cho cháu biết nhất định cháu nhất định phải đi cùng, cho cháu đi còn phải trông coi nên thôi tốt nhất không cho cháu đi, xem cháu tức chết coi. "
Tôi nói là tức chết ai chứ, không phải cũng không mang theo chú đi sao, chú hai nhất định sợ cho chú ấy đi cùng lại sẽ đi đánh nhau với người ta, bị bắt vào đồn cảnh sát.
Ai cũng đừng nói ai, chú hai cũng thật là, mang tôi theo thì sao chứ, tôi sẽ tự đi dạo phố, sẽ không mang phiền toái tới cho chú ấy, việc gì phải trộm đi chứ.
Lúc ăn cơm tôi hỏi bố bao giờ chú hai về, bố tôi nói khoảng bảy, tám ngày nữa sẽ về, lúc đó sẽ mang quà về cho tôi, ngày mai mẹ tôi sẽ trở lại, lúc đó tôi phải ngoan ngoãn một chút.
" Hôm nay mua cái gì? " Bố tôi gắp đồ ăn cho Trương Khởi Linh, quan tâm hỏi hôm nay đi ra ngoài mua được gì, miễn cho đồ của hắn bị tôi cắt xén.
Tôi nói: " Mua rất nhiều đồ đó, bố còn không tin con, đúng không Tiểu Ca. "
Trương Khởi Linh buông bát, gật gật đầu, nói: " Ngô thiếu gia giúp cháu mua rất nhiều đồ vật. "
Tuy rằng cuối cùng người trả tiền là hắn, nhưng đồ đúng là tôi giúp hắn mua, cũng không xem là nói dối. Bố tôi nghe xong nhẹ nhàng thở ra nói: " Hôm nay bác đi cửa hàng xem, vừa qua cửa ải cuối nắm nên chưa có vị trí tốt cho cháu, tạm thời cứ từ từ, đầu xuân thiếu người sẽ sắp xếp cho cháu sau, ngày mai cùng bác đi qua chào hỏi, giới thiệu một ít người cho cháu quen biết. "
Để sắp xếp cho Trương Khởi Linh một vị trí tốt phải cân nhắc nhiều, việc nhỏ thì nhiều nhưng vị trí tốt lại rất khó, muốn cho hắn vào vị trí đó thì phải đẩy người ở vị trí đó ra ngoài, từ trên xuống dưới cũng phải sắp xếp cẩn thận nếu không hắn sẽ bị khi dễ, hoặc có thể không sai sử được người bên dưới.
Những việc này tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không có cơ hội kế thừa gia nghiệp, bố tôi trong xương cốt vẫn là một lão nhân ngoan cố, không cho tôi lộn xộn ra ngoài xuất đầu lộ diện.
Khi đi học còn có thời gian ra ngoài, cùng bạn bè uống trà nói chuyện phiếm, hiện giờ một tuần bọn họ học đến năm ngày, tôi chỉ có thể một mình đi dạo, quần quần áo áo mua tới mười mấy món, mua đến mức tôi cũng tự thấy phiền.
Nói đến cùng là do Mã Kế Tông sai, hắn ta cứ như cao da chó gắt gao dán chặt, tôi sợ một ngày nào đó hắn ta tới cửa cầu hôn, lúc đó mới thật sự không biết nên làm thế nào.
Cơm nước xong tôi muốn Lưu mụ chuẩn bị cho tôi một chén rượu ngọt, nhàn rỗi đên phát chán nên tôi dứt khoát viết chữ cho chú hai, miễn cho chú ấy trở về còn chưa thấy tôi viết chữ.
Trương Khởi Linh cơm nước xong không có chuyện gì làm, bố tôi kêu tôi dẫn hắn đến thư phòng, trong lòng tôi nói hắn không biết viết chữ, dẫn hắn đi theo làm gì, hiện giờ dạy cũng không kịp.
Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng là tôi vừa mới hố hắn hai trăm đồng tiền, không mang theo hắn cũng không được, đành kêu hắn đi theo.
Ngày đầu Trương Khởi Linh tới là ở phòng cho khách, đó là một biệt quán ở hậu viện, chuyên cung cấp cho các khách mời ở, ngày thường đường đi ở khu đó khác với đường tôi đi nên tôi gần như không chạm mặt khách của gia đình, chỉ có cố tình đi qua mới gặp. Chỗ tôi ở càng không có người ngoài có thể đi vào được.
Sau đó bố tôi suy xét đến việc để hắn ở lại chỗ ở của khách có vẻ hơi thất lễ thì thu xếp một viện riêng cho hắn ở, ý tưởng của bố có chút hơi không trong sáng.
Thư phòng của tôi ở bên cạnh thư phòng của chú hai, vốn dĩ tôi không có thư phòng riêng, tôi đều ở trong phòng viết chữ, sau đó tôi thấy mọi người đều có thư phòng nên tôi cũng muốn có, thế nên mới có gian phòng này.
Bởi vì lá thư kia của Trương Khởi Linh là được viết hộ nên chúng tôi đều nghĩ hắn không biết chữ, tôi vừa viết chữ vừa thuận miệng hỏi, lúc đó tôi mới biết thế mà hắn cũng biết chữ.
Tôi có chút khó hiểu hỏi: " Vậy sao anh phải tìm người viết hộ? "
Hỏi cũng như không, hắn căn bản không nhớ rõ vì sao, tôi nghĩ là do hắn không có giấy và bút mực đi, nhất định là lúc bán đồ trong nhà nhân tiện bán luôn, hiện giờ mua thì cũng không có ích gì, dứt khoát tìm người viết hộ thì nhanh và tiện hơn.
" Anh đến viết thử xem. " Tôi đem bút lông đưa cho hắn, kỳ thật là để hắn mài mực, có thể lười biếng liền lười biếng.
Trương Khởi Linh đem tay áo xắn lên hai nấc, lấy nghiên mực cùng thỏi mực mới mua tới, hắn so với tôi kiên nhẫn hơn nhiều, sẽ không tùy tiện viết một hai chữ.
Thỏi mực ông chủ đưa ko tồi, mực ra rất mượt, màu cũng rất tốt, đáng tiếc mùi hương không tốt, không bằng khối cũ tôi hay dùng, dễ ngửi hơn.
Ánh mắt tôi dừng trên tay Trương Khởi Linh, tay hắn cũng khá đẹp đó, khớp xương đều đều, ngón tay thon dài, chỉ là một tháng rồi làm việc nặng, làn da nứt nẻ, nhìn có vẻ thô ráp.
Hắn hỏi tôi muốn viết chữ gì, tôi nói viết chữ 'trà tự' đi, dù sao cũng để treo trong quán trà, tôi nhiều nhất cũng chỉ viết hai chữ đó.
Trương Khởi Linh gật đầu, đặt bút viết xuống chữ 'trà tự', tôi vừa thấy liền biết hắn viết rất tốt, cứng cáp hữu lực, đầu bút lông uyển chuyển, tùy tay viết một chữ mà nhìn cũng rất đáng giá, như vậy chẳng sợ dù có ra đường bày quán cũng buôn bán rất tốt, ba đồng một chữ vẫn có thể bán.
Hắn viết xong đem bút đưa cho tôi, tôi liền viết ở bên cạnh hắn. Mấy chữ này nhìn một cách đơn giản thì có vẻ đẹp nhưng nếu so, tôi luyện chính là chút quyên tú tự thể, kiểu như vậy chữ phải viết hồn hậu mới đẹp, thấy thế nào cũng là tôi thua.
Tôi nhìn chằm chằm trong chốc lát, duỗi tay đem giấy vo thành một cục, lại trải một tờ giấy khác, đem bút nhét vào tay hắn nói: " Anh viết anh viết, đều để cho anh viết. "
Cũng không biết là nói người này khờ hay nói hắn nghe không hiểu nhân gia nói chuyện, tôi nói nói mà thôi, hắn thật đúng là đề bút viết hai chữ 'phẩm trà' cho tôi.
Bởi vậy tôi cũng không biết là tôi nên viết hay không viết, viết thì không đẹp như người này, không viết thì tôi đã đáp ứng chú hai là tự viết, cuối cùng tôi quyết định làm bộ hai chữ này là tôi viết, trực tiếp đưa cho nhị thúc, hôm nào lấy tiền, trực tiếp đưa cho hắn là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro