Mười lăm
Edit: Joe
Sau khi cùng Trương Khởi Linh tâm sự về hắn thì ấn tượng của tôi đối với hắn đã tốt lên không ít, người với người đột nhiên ở chung với nhau chính là kỳ lạ như vậy, nói ba hoa chích chòe cũng vô dụng, chỉ cần trao đổi một chút chuyện nhỏ trong lòng lập tức có thể trở thành bạn bè.
Mẹ tôi cho rằng về sau chúng tôi nên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, bố tôi ngược lại cảm thấy như vậy thì không nên, dù sao hắn cũng là Thiên Càn, tình ngay lý gian nhiều cũng không tốt, đối lập như vậy càng cho thấy mẹ tôi có tư tưởng tiến bộ hơn.
Cùng Trương Khởi Linh ở chung đôi lúc tôi sẽ có cảm giác khẩn trương, đôi lúc lại cảm thấy thả lỏng, cảm thấy khẩn trương là lúc hắm không tiếp lời tôi, tôi sợ nói nhiều sẽ quấy rầy hắn; cảm thấy thả lỏng cũng vì hắn ít nói chuyện, tôi có làm khùng điên gì cũng không tạt một gáo nước lạnh cắt đứt mạch vui vẻ.
Chúng tôi đều là không có việc gì làm nên trở thành một người nhàn rỗi có một bó lớn thời gian rảnh, nếu dậy sớm ăn sáng mà đồ ăn không hợp khẩu vị thì tôi sẽ nháy mắt ra hiệu cho hắn để hắn không cần ăn nhiều, sau đó sẽ lấy cớ nói hắn ăn không quen rồi lôi kéo hắn ra ngoài ăn.
Bên ngoài tuy còn sớm nhưng đã có rất nhiều món ăn sáng, bánh bao, sủi cảo, sữa đậu nành, cháo, bánh quẩy, bánh ngọt, còn có tiểu long bao số lượng có hạn, ngày nào mà tới chậm thì ngay cả vỉ hấp cũng không thấy được.
Loại tiểu long bao này cần rất nhiều chú ý, vỏ bánh dẻo dai đồng thời càng mỏng càng tốt, tràn đầy bên trong là canh, có quán làm không tốt, làm vỏ bánh dày nửa tấc, sau khi hấp chín thì không hút được canh bên trong, cắn vào chỉ toàn thấy vỏ bánh.
Hai chính là canh bên trong không thể quá nhiều, bằng không một ngụm hút không xong, canh chảy hết ra ngoài; cũng không thể quá ít, bằng không khi ăn bánh vào cảm nhận được rất ít vị.
Lúc ăn cũng phải có kỹ thuật, nhanh tay lẹ mắt, cầm đũa nhẹ nhàng gắp được đỉnh bánh, tiểu long bao ngon lúc gắp lên sẽ không dính đáy, sau đó nhanh chóng bỏ vào đĩa nhỏ, lúc này không thể sợ nóng, cắn một miếng nhỏ để uống canh, uống xong lại ăn bánh bao.
Tôi sợ nóng nhưng lại rất thích ăn canh trong tiểu long bao, bố tôi nói không phải tôi thích ăn mà thích chơi, ăn thì không ăn đàng hoàng cứ thích nghịch.
Khi còn nhỏ tôi toàn gắp hỏng một lồng tiểu long bao, tiểu long bao còn thừa lại tôi lại không chịu ăn, bố tôi đành phải ăn hết toàn bộ, vẫn cứ như thế cho đến khi tôi 13, 14 tuổi mới thôi, tôi muốn ăn thì phải ăn hết, tôi rất không vui.
Bố tôi rất yêu thương tôi, tất cả mọi người đều nói vậy, tôi khi còn nhỏ luôn được bố ôm, ôm đến bảy, tám tuổi mới bằng lòng cho tôi xuống tự mình đi đường, về sau phân hóa thành Khôn Trạch càng vạn phần thương yêu, không cho tôi chịu chút ủy khuất nào.
Nhà khác ăn cái gì, cái gì tốt nhất đều để cho chủ gia đình hay người có tuổi tác lớn nhất trong nhà, nhưng nhà tôi lại không như vậy, đồ tốt nhất vĩnh viễn thuộc về tôi.
Bố tôi đương nhiên cũng cảm thấ không thể quá yêu thương được, sẽ làm tôi không hiểu quy củ, cho nên người lớn không động đũa thì tôi cũng không thể động đũa, chỉ là sau đũa ý tứ đầu tiên đến đũa thứ hai của ông nhất định sẽ gắp hoặc là thịt cá hoặc là đùi gà vào bát của tôi.
Mẹ tôi nói với tôi, khi tôi còn nhỏ chú hai nói sủng ái tôi như vậy là không tốt, rồi dẫn đầu đem đùi gà gắp vào bát mình, kết quả tôi không những không khóc nháo mà còn đem cái đùi gà còn lại cũng gắp cho chú ấy. Từ đó về sau chú ấy cũng không quản quy tắc trên bàn ăn nữa, đứa nhỏ muốn ăn đồ ngon cũng không sao, người lớn có thể ăn cái khác, cũng không nhất thiết phải ăn món đó.
Khác với người khác nghĩ, tôi không phải quá tham ăn, cũng không phải nhìn thấy người khác ăn ngon sẽ tức giận, thậm chí có thể nói là rất hào phóng. Bởi vì tôi thường ăn đồ ngon, nếu lúc này không ăn thì lần tới có thể ăn, không cần tranh giành.
Trương Khởi Linh tuy nói không kén ăn, nhưng ai lại không thích đồ ngon, hắn đi theo tôi thì có thể ăn sớm hơn, ăn được nhiều hơn, lượng đồ ăn của Thiên Càn xác thực kinh người, hắn ăn gấp đôi tôi có thể còn nhiều hơn.
Bữa tối Trung Quốc không thể ăn một mình bên ngoài, nếu người lớn không ở nhà thì đứa nhỏ có thể một mình đi quán ăn, tôi chỉ có thể đi theo người lớn cùng nhau ăn, nếu không no thì lại đi ăn điểm tâm sau.
Điểm tâm cũng không chỉ có một loại, tôi muốn xem phòng bếp còn thừa cái gì, trong tủ của tôi cũng cất giấu rất nhiều đồ ăn vặt, pha thêm một chén trà Phổ Nhị hoặc Long Tỉnh cũng không tồi, chỉ có Bạch Trà là tôi không uống được, cứ cảm thấy hương vị kỳ quái.
Trừ bỏ ăn, thời gian giải trí cũng rất quan trọng, điện ảnh không phải lúc nào cũng có, xem hát tuồng nhiều cũng hơi chán, tôi dứt khoát ở trong phòng xem tiểu thuyết cùng báo chí, có một số bài văn sẽ định kỳ đăng ở trên báo, có một số bài viết trào phúng rất sắc bén, bố tôi không cho tôi xem, nói mấy thứ này sẽ dạy hư trẻ con.
Dù bố không cho tôi xem cũng vẫn sẽ xem, tôi để gã sai vặt đi mua cho mình, mua đủ loại luôn, mua một chồng thật dày đủ xem cả ngày.
Trương Khởi Linh thì không có rảnh rỗi như tôi, đương nhiên dù hắn có nhàn rỗi cũng không thể ở trong phòng cùng tôi, ở trong nhà chỗ chúng tôi có thể ở cùng nhau chỉ có thể là nhà ăn hoặc phòng khách, thân mật lắm thì cũng chỉ có thể ở thư phòng, viện tử của tôi hắn không thể đi vào.
Hắn là người có thể chịu khổ, công việc ở tiệm cũng rất tốt, bố tôi rất thích dẫn hắn đi làm việc cùng, ông nói Trương Khởi Linh khi làm việc sẽ không oán giận, càng không dùng mánh khóe để lười biếng.
Càng quan trọng hơn là hắn có thể áp được mấy lão già đó, mấy lão già đó không thể giở tính xấu ra với hắn, hắn chẳng để ý tới ngươi nói ra nói vào, dù ngươi có ba hoa chích chòe hắn cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi, người có thể dưới ánh mắt đó của hắn thản nhiên lười biếng căn bản không tồn tại, hắn có thể chịu được nhưng ngươi chắc chắn không chịu được.
Nhân tài như vậy dù tôi không gả cho hắn bố tôi cũng muốn giữ lại, vốn tưởng người tới là trói buộc không nghĩ tới là để giúp đỡ.
Thế nhưng cũng có chỗ không tốt, từ sau khi hắn hỗ trợ công việc thì chú ba lại càng muốn trốn việc, trước kia chú ấy cũng không thích tới tiệm, hiện tại lại lấy cớ chạy sinh ý mà chốc lát đi thành Đông chốc lát lại tới thành Tây.
Tôi nghi ngờ chú ấy ở bên ngoài tìm người yêu nhưng không phải là nữ nhân tốt, nếu là nữ nhân tốt thì trực tiếp cưới về là được, sao không thể để người đó làm di thái thái vinh quang mà cứ phải lén lút vậy.
" Chú ba, có phải chú vụng trộm với vợ người ta không? " Tôi rốt cuộc không nhịn được, nhân lúc chú ấy khó khăn lắm mới ở nhà mà lén lút hỏi.
Chú ấy mở to hai mắt, mặt như nhìn thấy quỷ, gõ trán tôi một cái: " Nói bừa cái gì đấy, sao có thể nói lời bậy bạ này được? Chú ba cháu nhìn giống với người sẽ đi vụng trộm với vợ người ta lắm à? "
Thật sự rất giống, tôi ngoài miệng không dám nói mà tiếp tục truy hỏi: " Chú không đi vụng trộm thì tại sao gần đây toàn đi sớm về trễ thế? Đi tìm người yêu à? "
Chú ba nói: " Cháu nghĩ ai cũng nhàn rỗi như cháu à, không làm việc cũng có cơm ăn, chú ba cháu là người làm ăn, còn là làm ăn lớn! Là phú quý hiểm trung cầu, cháu cái đứa nhỏ này thì biết cái gì, đi đi đi, đi chơi trò chơi của cháu đi! "
______________________
- Tình ngay lý gian: Hiểu đơn giản thì đây là một câu thành ngữ được dùng để nói đến những tình huống, sự việc mà người trong cuộc không làm sai, không tội lỗi, nhưng khách quan thì lại có những điều có thể làm căn cứ cho người khác nghi ngờ mà người trong cuộc khó lòng thanh minh, giải thích. (Nguồn: Google)
- Tiểu long bao: Tiểu long bao có nguồn gốc ở , Giang Tô, từ . Tiểu long bao phát triển từ (bánh xếp/bánh bao nhân súp) từ , , thủ đô . (Nguồn: Wikipedia)
- Phú quý hiểm trung cầu [富貴險中求]: tục ngữ, mạo hiểm cầu phú quý; chấp nhận rủi ro để làm giàu (Nguồn: Hanzii)
- Trà Long Tỉnh (: 龙井茶; : 龍井茶, : lóngjǐngchá) là một loại nổi tiếng của , tỉnh , . Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. (Nguồn: Wikipedia)
- Trà Phổ Nhị: Trà phổ nhĩ hay pu-erh tea là một loại trà đen được lên men theo phương pháp truyền thống của người dân tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Một số tài liệu ghi chép lại thì thực chất phương pháp ủ trà Phổ Nhĩ xuất phát từ các dân tộc thiểu số sống ở miền nam Trung Quốc và miền Bắc Việt Nam, như người Thái, Tày, Dao, Nùng và được gọi là trà ống lam. Trà phổ nhĩ được làm từ lá của theo phương pháp đóng thành những bánh trà nén và cho lên men tự nhiên. (Nguồn: Điện máy xanh)
- Bạch trà: là những búp non và cọng lá đạt chất lượng nhất được thu hoạch vào vụ xuân khi trời vẫn còn phủ tuyết. Bên ngoài lá trà thường sẽ có phủ một lớp màu trắng li ti (tùy vào loại bạch trà). Nguyên nhân là bởi trà phải được hái từ những cây chè cổ thụ trên vùng núi cao. Bởi vì quý hiếm như thế nên giá trà luôn ở mức rất cao. Theo nhiều nguồn tài liệu, bạch trà có nguồn gốc từ Phúc Kiến, Trung Quốc. Hiện nay bạch trà được trồng ở nhiều quốc gia khác như Đài Loan, Ấn Độ, Sri Lanka và có cả vùng Mộc Châu của Việt Nam. (Nguồn: Tita Art)
Nguồn các ảnh: Google
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro