Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mười bốn

Edit: Joe

Chỗ này có rất nhiều quán ven đường, rải rác đầy hai bên đường, các quán thương lượng kéo đèn điện, một địa phương không được chú trọng lại nhiễm lên ánh sáng.

Cái gì cũng bán, bánh canh, màn thầu, bánh bao, vừa làm vừa nấu làm cho hơi nước bốc lên, lúc đi vào cũng thấy ấm lên mấy độ.

Tôi cái này cũng muốn ăn cái kia cũng muốn ăn, nhưng tôi sẽ không ăn màn thầu hay thịt dê, ăn dễ bị tích ở dạ dày dễ gây chướng bụng.

Hoành thánh cũng được, chỉ là không muốn ăn, bánh trôi thì ngọt, tôi muốn ăn món mặn, đồ chiên cũng không thích ăn, mì trộn tương Bắc Kinh hay bao tử chần cũng không được, ăn tới đầy mặt toàn dầu mỡ.

Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quyết định ăn bún gánh, một bát lớn nóng hầm hập ăn xong cả người đều thoải mái, tôi chính là muốn ăn món có nước canh.

Bán bún gánh là một nữ nhân nhìn không ra tuổi tác, tôi thấy quán của nàng gọn gàng sạch sẽ mới tới ăn, sinh ý của nàng không quá tốt, thật vất vả mới có khách nên rất vui vẻ, dùng khăn lông lau bàn nói: " Thiếu gia, bún chay mười đồng một chén, thêm thịt thì hai mươi đồng. "

Tôi đương nhiên muốn thêm thịt, bữa tối Trương Khởi Linh ăn rất nhiều nên chắc là không đói, nhưng tôi cũng vẫn nói cô ấy mang cho hắn một bát bún, cho ít bún thêm nhiều canh.

Đây cũng không phải quán chính tông, tôi đã ăn qua loại chính tông ở Phúc Mãn Lâu, đó mới là bún gánh chân chính, mọi thứ đều được để riêng.

Tiểu nhị sẽ mang lên một đĩa mầm đậu Hà Lan, một đĩa thịt, nhiều nhất là thịt gà, thịt cá, còn có chân giò hun khói, được cắt mỏng, tôi nghi ngờ một miếng thịt có thể cắt ra cả trăm phần ăn. Nhưng đồ ăn cũng ngon rất xứng đáng.

Bún cùng canh cũng là để riêng, canh không bốc khói nhưng chú ba nói canh này rất nóng, chú ấy có lần không lưu ý uống một ngụm làm cổ họng bị bỏng.

Canh bị nóng chủ yếu là do đồ ăn nóng được bỏ vào cùng, chẳng trách phải thái đồ ăn mỏng, thái dày thì đúng là không ăn nổi, chứ không phải chiêu bài của mấy quán.

Lát thịt mỏng tươi mới được cắt, nộm rau củ không ở đâu so sánh được, là đồ nhập khẩu nên hương vị rất ngon, miệng tôi sợ nóng nên chỉ có thể thổi từng miếng nhỏ ăn.

Vốn tưởng rằng nhà này không phải chính tông, không nghĩ tới bà chủ cũng làm rất ra hình ra dáng, lát thịt mỏng chỉ thiếu đa dạng loại thịt thôi, bên trong khách sạn có bốn năm loại, ở đây chỉ có một loại thịt cá, có lẽ là do nam nhân trong nhà câu được ở sông.

Đầu tiên bà chủ đem bún đã nấu xong vớt lên để vào bát, sau đó trải đồ ăn lên trên, cuối cùng dàn đều thịt vào bát, tay giơ cao cao tưới một muỗng canh nóng, một bát bún xem như đã hoàn thành, hai bát bún được mang để lên bàn mùi cũng rất thơm.

Tôi ngửi được mùi thì bụng cũng thầm thì kêu lên, đáng tiếc là canh vẫn đang nóng, tôi đành cầm bát nhỏ cẩn thận múc một ít ra, thổi cho nguội rồi mới ăn.

Trương Khởi Linh đúng là không đói bụng, cầm chén đũa đặt bên cạnh, hắn xin bà chủ một cái bát nhỏ, tôi cho rằng hắn sợ nóng nên múc ra để nguội, không ngờ rằng hắn đem bát mì lạnh đẩy đến trong tầm tay tôi, đem bát nhỏ tôi vừa ăn xong cầm lấy để thêm đồ đã nguội.

Xem ra cũng không phải không được, có người giúp tôi thổi nguội đồ tôi cũng ăn được nhiều hơn, tôi ăn bốn bát nhỏ mới thấy có chút no.

Lúc chúng tôi ăn thì con trai của bà chủ đứng ở một góc bàn mắt nhìn trông mong, đứa bé mút mút ngón tay trong miệng, mẹ đứa bé cho dù nấu một nồi bún to cũng không cho cái miệng nhỏ này ăn được, đây là để bán cho khách hàng.

Bún ngâm trở nên càng nhiều, canh và đồ ăn tôi ăn cơ bản cũng đã no rồi, còn lại cũng không ăn hết, bát của Trương Khởi Linh hắn cũng chỉ uống một chút canh.

Này thật sự có chút lãng phí, tôi đem bát bún đã hơi lạnh đẩy đến trước mặt đứa bé. Bà chủ cuống quít đứng lên xoa tay: " Không được không được, nó mới ăn cơm xong, đâu thể ăn đồ của thiếu gia được. "

Tôi đem tiền đặt ở trên bàn, quàng xong khăn quàng cổ rồi nói: " Không có việc gì, tôi ăn không hết, hương vị không tồi, còn lại thưởng cho cô. "

Nói xong tôi cũng đứng dậy đi, không để ý bà chủ còn muốn nói gì nữa, tôi không quá thích bọn họ cảm tạ cùng nịnh hót tôi, cho là cho, vì sao phải để người ta phải mang ơn đội nghĩa với mình.

Trương Khởi Linh đơn giản chỉ là đi theo tôi, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, cho dù nhìn thấy đồ vật trước kia cũng sẽ không có cảm giác hoài niệm. Tôi rất tò mò cái gì cũng không nhớ thì sẽ có cảm giác như thế nào, liền hỏi hắn: " Anh hiện tại không nhớ ra gì thì có sốt ruột không? "

Hắn nói: " Sẽ không, chỉ là muốn biết quá khứ của mình, tôi muốn biết khi tôi mất tích có người lo lắng cho tôi không. Sau các cậu tìm được tôi, nói cho tôi biết trong nhà tôi không còn ai, tâm tình cũng ổn định hơn. "

Tôi an ủi hắn: " Bố mẹ anh đã nuôi dạy anh tốt như vậy nhất định là rất yêu anh, anh xem hiện tại anh trải qua rất tốt, bọn họ trên trời có linh cũng được an lòng. "

Nhắc tới việc của chính mình, hắn nói hơi nhiều một chút, hắn nói: " Cảm ơn, kỳ thật tôi không quá để ý, có thể là đã quên hoàn toàn. "

Nếu là như thế này, tôi nghĩ mất trí nhớ đối với hắn có khi lại là chuyện tốt, tuy rằng có thể sẽ có một chút buồn bã mất mát, nhưng cũng tốt hơn là nhớ tới nỗi đau đớn khi người thân đã ly thế. Người bị bệnh không phải là trong một đêm chết đi, bọn họ sẽ bị chịu tra tấn chậm rãi rời đi, mà người thân chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tắt thở, một mình một người xử lý hậu sự.

Phần lớn thời gian kỷ niệm đối với mọi người đến từ chính người thân, lúc chúng tôi tìm được hắn, hắn có phải luôn nghĩ về tình huống trong nhà mình không, bố mẹ mình có khỏe mạnh không, mình có vợ con gì không.

Là quên đi không nghĩ tới bi thương, hay là quên đi rồi lại nhớ ra phát hiện mình cô độc một mình mới là bi thương, hai trường hợp này có đều có sự bi thương riêng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro