Mười ba
Edit: Joe
Tôi biết tôi có làm ra vẻ gì thì trong mắt trưởng bối cũng không đáng nhắc tới, tiêu chuẩn Thiên Càn tốt trong mắt họ rất đơn giản, gia thế hảo đã nhưng để quá cá nhân ngàn loại không tốt.
Cũng có chút đạo lý, tôi sẽ không thể mỗi ngày trôi qua trong nghèo khó được, đó là bọn họ đáp ứng tôi ngày sau lập gia đình, tôi sẽ không đi quá xa.
Tôi không nghĩ được ý tưởng nào tốt cả, mẹ tôi liền nói: " Bằng không như vậy, gần đây con ở cùng nó nhiều hơn, đi dạo xem khắp nơi, đi hẹn hò yêu đương quyến luyến của đám trẻ tuổi mấy đứa đi, nếu cuối cùng vẫn không thích thì lại tìm cách khác. Mẹ con rất cởi mở tiến bộ đấy."
Mẹ thích nhất là quảng cáo rùm beng lên mình có tư tưởng tiến bộ cởi mở, tôi căn bản nhìn không ra đó, trước kia cùng bạn học Trung Dung nhiều lời hơn chút mẹ đã cằn nhằn mấy lời. Tôi thuận miệng có lệ cho qua, dù sao gần đây ra cửa đều phải mang bảo tiêu, đi cùng Trương Khởi Linh cũng tốt, ít nhất hắn bỏ tiền cho tôi.
Trương Khởi Linh đi ra ngoài cả ngày, buổi tối cùng bố tôi trở về, bữa tối mẹ xào đậu cô ve, tôi cũng không thích ăn đậu cô ve nên chỉ ăn hai miếng.
Bố tôi vẫn luôn khen Trương Khởi Linh, nói hắn biết tính toán sổ sách, tôi tưởng bố đã chuẩn bị cho việc hắn cái gì cũng không biết, hiện giờ hắn càng biểu hiện càng tốt bố càng vừa lòng, biết tính sổ sách thì sao, cũng đâu thể để hắn làm chủ phòng thu chi.
Nếu thật sự cùng người này kết hôn thì những ngày sau khi kết hôn sẽ diễn ra như thế nào? Tôi cắn đầu chiếc đũa, nhìn chằm chằm Trương Khởi Linh. Hắn đang ăn đậu cô ve, mấy ngày nay ta phát hiện hắn không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn một chút, hình như cũng không đặc biệt thích ăn cái gì. Có thể là do phải ăn nhờ ở đậu nên hắn ngượng ngùng không biểu hiện ra ngoài.
Đến tính cách hắn cũng không thích nói chuyện, cũng không biểu hiện ra hứng thú đối với thứ gì, nhưng lại đặc biệt kiên nhẫn, lúc tôi đi dạo phố vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau tôi. Tôi nhìn ra được cái này cũng không phải là cố ý lấy lòng tôi mà do hắn thật sự không cảm thấy nhàm chánss.
Viết chữ tốt tức là có học thức, biết tính sổ sách tức là trước kia trong nhà đã dạy dỗ hắn sắp xếp cửa hàng, ăn uống đi nằm cũng thể hiện ra giáo dưỡng.
Nếu lấy thang điểm một trăm hắn đại khái có thể lấy được chín mươi điểm, đây là thang điểm của trượng phu, tôi chưa cùng hắn hẹn hò nên không biết những mặt khác như thế nào.
Một người như vậy hẳn sau khi kết hôn sẽ không có thay đổi gì, lúc ra ngoài có thể giúp bố tôi xử lý sinh ý, về nhà sẽ không cãi nhau với tôi, có chút chủ nghĩa đại nam tử cũng không sao.
Lầu xanh sao, tạm thời không nhìn ra hắn có sở thích đó, lúc đánh bài hắn thậm chí không có cùng hai Khôn Trạch nói chuyện qua, liếc nhìn nhiều hơn một chút cũng không có.
Hắn hẳn là người tri ân báo đáp, hiểu được quy tắc đúng mực, tuy rằng chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi nhưng lại nhìn rất thành thục, chẳng lẽ đây là khí chất thành thục trời sinh? Sao tôi lại không có khí chất như vậy chứ.
Nhận ra tầm mắt của tôi, Trương Khởi Linh nhìn lại đây, tôi vội vàng dời tầm mắt mới phát hiện hắn gắp cho tôi đậu cô ve, ăn không được không ăn cũng không được, tôi đành trộm để ở bát của chú ba.
Đồ ăn không hợp khẩu vị tôi căn bản không ăn được nhiều, một bữa cơm ăn xong bụng tôi vẫn trống trơn, tính toán một chút tôi định lát nữa tìm tiệm ăn để ăn thêm, phải ăn thịt dê, ăn một đống lớn.
Bố tôi đã sớm chú ý thấy tôi không ăn được nhiều, biết tôi không thích ăn đậu cô ve nên cho tôi mười đồng để tôi ra ngoài mua đồ ăn vặt, nhưng phải mang theo Trương Khởi Linh, trời tối tôi ra ngoài một mình ông không yên tâm.
Từ nhà tôi đi qua hai con phố có rất nhiều quán ăn ngon, tôi không có kêu lão Hàn, khoác thêm áo khoác lông ấm rồi mang theo Truơng Khởi Linh ra khỏi cửa.
Hôm nay thời tiết ấm lên không ít, tôi nhất thời không muốn mang khăn quàng cổ, Trương Khởi Linh lại mang mũ cùng khăn quàng cổ rất đầy đủ, tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng nhìn qua, một chút cũng không dời.
" Khụ, hôm nay thời tiết hình như có hơi lạnh. " Tôi nghĩ cho hắn một cơ hội vậy, dựng cổ áo khoác lên, khoa trương chà xát tay.
Trương Khởi Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời nói: " Ngày mai nhiệt độ sẽ hạ thấp. "
Tôi quản ngày mai làm cái gì, ngày mai chưa chắc tôi lại muốn ra ngoài, tôi vừa đi vừa nói: " Phải không, nhưng hôm nay hình như đặc biệt lạnh. "
Hắn vẫn không rõ tôi đang tính toán cái gì, tôi chỉ kém muốn dùng khăn quàng siết hắn, ngẫm lại có thể do ý tứ của tôi chưa rõ ràng, tôi dứt khoát làm rõ: " Tôi ra ngoài đã quên mang khăn quàng cổ. "
Nếu nói như vậy mà hắn còn chưa hiểu thì khi ở trên thuyền hắn nhất định đã bị đụng đầu, Trương Khởi Linh lưu loát cởi khăn quần cổ của mình đưa cho tôi, đây là do tôi mua cho hắn, một cái khăn quàng cổ màu trắng lông dê, nhưng tôi không mua, tôi dùng màu này sẽ nhanh chóng làm nó bị dơ.
Khăn quàng cổ từ trên cổ hắn lấy xuống nên vẫn còn hơi ấm, tôi cũng không phải thật sự quá lạnh, chỉ quàng hờ trên cổ, tính toán định ăn cái gì đây.
Bình thường tôi không hay ăn ngoài tiệm, một người thì ăn không hết, tôi thích cùng chú ba đi ăn ở quán nhỏ ven đường, cái gì mà hoành thánh, bánh trôi, canh thịt dê, bên ngoài bán lại ngon hơn, bánh bao cũng không nóng như vậy.
Ở chỗ đó cũng không phải đều là người tốt, tôi phải gạt bố mới có thể đi, bố cũng biết tôi thích đi nên đành phải mắt nhắm mắt mở.
Mùa đông rất nhanh tối, lúc ăn tối trời còn sáng, mới trôi qua nửa giờ đã tối đen, trên phố đã bật đèn, các gian nhà nhóm lửa nấu cơm, mùi hương bay xa.
Thời gian này xe buýt công cộng đã không còn, chỉ có một ít xe kéo còn chạy, đám trẻ cơm nước xong không có chuyện gì chạy ra ngoài chơi, hi hi ha ha chơi nhảy ô. Khi còn nhỏ tôi không chơi nhảy ô, vừa nhảy liền té ngã.
" Anh muốn ăn cái gì? " Bởi vì mang theo Trương Khởi Linh nên tôi lễ phép hỏi.
Hắn quả nhiên trả lời: " Tùy cậu. "
Tôi rất tò mò hắn có thật sự không kén ăn liền nói: " Tiểu Ca, anh có món nào không thích ăn không, nếu có thì đừng có ngượng ngùng mà cứ nói với tôi, để tôi nói cho phòng bếp. "
Dù hắn có mất trí nhớ thì đối với đồ ăn yêu thích hẳn sẽ không thay đổi mới đúng, đồ không muốn ăn vừa cho vào miệng chắc sẽ muốn nhổ ra.
Trương Khởi Linh khả năng không có khái niệm thích hay không thích ăn, nói: " Đều có thể ăn, không có không thích. "
Ý tứ là cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, tôi nghĩ là đầu bếp trong nhà nấu cơm rất bình thường, hắn khẳng định chưa ăn qua món ngon mới có thể cảm thấy những món đó có thể nuốt xuống. Vốn dĩ lúc tôi bảy tám tuổi đầu bếp trong nhà nấu cơm rất ngon, sau đó người đó về quê, trong nhà đổi đầu bếp tôi không thích, cảm thấy mấy món đầu bếp mới làm ra đều là một mùi vị đó ăn không ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro