Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hai

Edit: Joe

Tôi muốn nói không phải vong ân phụ nghĩa, chỉ là cho hắn một nghề nuôi mình, đâu cần đem tôi bù thêm vào đâu, tôi lại không quen biết hắn, đã là thời đại nào rồi mà còn muốn định hôn ước từ nhỏ, tôi chính là một thanh niên tiến bộ của thời đại mới.

Hơn nữa, tên béo đó xứng với tôi hả, một tiểu tử nghèo lớn lên lại khó coi, sao lại có đạo lý tôi phải gả cho một người như vậy.

Tôi dùng sức túm lấy cánh tay chú hai, suýt chút nữa túm chú ấy từ ghế rơi xuống đất, tôi đã sớm nhìn ra, chú ba không thể trông cậy được, bố tôi thì quá thẳng, trong nhà người làm chủ được chỉ có chú hai.

Chú hai trấn an kêu tôi tạm thời đừng nóng nảy, chú ấy hỏi ý của bố tôi, xem thư thì đối phương có vẻ không có ý định nhắc tới chuyện này, là đối phương không biết còn có chuyện này, hay cũng có thể vì lý do gì đó nên chưa được nhắc tới. Có vẻ nghiêng về ý sau vì cùng thư còn có ảnh chụp được gửi tới đây.

Bố tôi nếu có thể suy nghĩ cẩn thận thì đã không gọi các em trai về, ông nói: " Anh cũng đang do dự, đối phương không đề cập tới có lẽ là muốn xem thái độ của chúng ta, giả vờ câm điếc thật sự quá khó coi. Huống hồ người ta còn ngàn dặm xa xôi đến đây cậy nhờ...... "

" Ngàn dặm xa xôi tới thì làm sao? Hắn là bởi vì trong nhà không còn ai mới đến đây chứ không phải ngàn dặm xa xôi tới cưới con. " Tôi liều mạng đẩy chú hai ý chú ấy hãy chủ trì công đạo, tôi lại không phải không gả được, cùng lắm thì cho hắn một chút tiền để hắn làm ăn buôn bán, rồi đề bạt hắn, về sau thì để hắn cưới vợ, không đến mức tuyệt hậu là được.

Chú hai bị tôi đẩy nhưng cũng không có biện pháp nào cả, " Con gấp cái gì, chúng ta còn không phải là đang thương lượng sao? Hiện tại con còn chưa thấy người, nhỡ gặp được rồi thấy thích thì lại trách chúng ta từ chối quá sớm. "

Tôi nói sẽ không, tuyệt đối sẽ không, chú cứ từ chối cho tôi là được, nếu sau tôi hối hận thì lại nghĩ cách sau.

Chú ba sẽ không quản chuyện này, chú ấy kêu chúng ta đừng quyết định quá sớm, chị dâu chỉ về thăm nhà mẹ đẻ thôi chứ không phải không trở lại, chúng ta thảo luận náo nhiệt như vậy làm gì, cuối cùng còn không phải là nghe theo chị ấy hay sao.

Chú ấy không nói thì tôi cũng quên mất, mẹ tôi về nhà mẹ để nửa tháng, ba năm ngày nữa sẽ trở lại, mẹ rất có tiếng nói trong chuyện này.

Tôi túm chú hai không cho chú đi, chú ấy nhất định phải giải quyết chuyện này cho tôi, chú ba thì chạy quá nhanh nên tôi không túm được, lão già đó không trốn được đâu, nếu tôi không tránh được việc kết hôn thì tôi nhất định sẽ đào ra mấy cô nương hoa của chú ấy.

" Được rồi Tiểu Tà, đừng náo loạn nữa, con túm lấy chú hai con thì có ích gì. " Bố tôi bị tôi nháo đến đau đầu, ông đáp ứng tạm thời không đề cập tới chuyện này, dù sao người còn chưa tới, chờ tới thì nhìn một cái, nhỡ là một thanh niên tài tuấn thì sao.

Chuyện này thật sự có lỡ như sao, tôi hỏi bố: " Bố nghĩ gì thế, con trai bố nhiều người theo đuổi, làm sao phải gả cho một kẻ nghèo hèn. "

Bố tôi nhìn tôi như nhìn đứa ngốc nói: " Tính tình này của con gả ra ngoài, nhà ai nguyện ý sủng ái con như vậy? Ta vừa nghĩ nhà nó đã không còn người, chẳng bằng đến nhà chúng ta ở rể, như vậy ta yên tâm, mẹ con cũng yên tâm. "

Nói nửa ngày thì ra bố tôi muốn tìm người ở rể, dù thế cũng không cần tìm một người có điều kiện kém như vậy chứ, lòng tôi vẫn có chút không muốn nhưng lại không nghĩ ra được lý do cự tuyệt.

Tôi hỏi bố tên đó khi nào tới, bố tôi nói trên thư viết mùng bảy, tốt lắm, chẳng phải ngày mai sao, chú hai vội vàng muốn đi an bài người tiếp đón.

Mỗi lần đều như vậy, tôi có chút hối hận khi đem tin về, sớm biết vậy đã không cầm thư về, có tới cũng không tìm được nhà tôi.

" Ai, không đúng a, trên thư viết mùng bảy, mùng bảy tháng mấy? " Bố tôi đột nhiên suy ngẫm, ngày mùng bảy tháng nào cũng có, nhỡ là tháng sau hay là tháng trước thì sao?

Tôi uống một ngụm trà, nhàn nhàn nói: " Ai biết, cũng có khả năng đã chết đói rồi. "

" Nói bậy gì đó. " Bố tôi cuống quít mở thư ra nhìn cẩn thận một lần, trên thư viết dự tính ngày mùng bảy tháng sau sẽ tới, đầu thư tuy không thấy rõ lắm nhưng mơ hồ có thể thấy chữ tháng mười hai, nói vậy người này hẳn tới đây vào mùng bảy tháng một, nhưng hiện tại đã là tháng hai.

Nhìn bố tôi có chút khó hiểu, tuy rằng trên người tên kia không có tiền nhưng cũng không đến mức tự làm mình đói chết chứ, lại nói nếu hắn thật sự tới thì nhà chúng tôi cũng coi như có chút nổi tiếng, hỏi thăm một chút sẽ thấy được, hắn sẽ không thật sự ngốc đến nỗi vẫn luôn chờ ở bến tàu đấy chứ, nếu vậy thì tên kia thật đúng là một tên ngốc, như vậy còn tìm về làm gì.

Bố tôi cầm mũ cùng khăn quàng cổ lôi kéo tôi chạy ra ngoài, ông kêu tài xế nhanh chóng đánh xe, vừa đi vừa nói: " Con quên rồi sao, mùng bảy tháng trước bến tàu từng có tai nạn! "

Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, vừa qua năm không bao lâu bờ sông toàn bộ bị đóng băng, có một con thuyền lúc đó cập bến không biết đụng vào băng ngầm hay làm sao mà bị lật, trời quá lạnh, rất nhiều người chết không phải chết đuối mà là bị đông lạnh chết, tôi lúc đó ghét bỏ thời tiết quá lạnh nên không đi xem náo nhiệt, nghe nói đã chết không ít người.

Sẽ không trùng hợp như vậy đi, tôi cũng có chút luống cuống, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không thật sự muốn hắn chết, miệng tôi cũng quạ đen quá đi.

Đương nhiên lúc này đi bến tàu đã không còn thông tin gì, bố tôi tìm một người bạn ở Cục Cảnh Sát để tìm hiểu tin tức, tôi cảm thấy không ổn lắm, nếu hắn còn sống sao lại không đi tìm chúng tôi, nói không chừng thật sự đã chết, một người vùng khác khẳng định bị chôn rồi.

Hiệu suất làm việc của bạn bố tôi rất cao, rất nhanh đã tra sổ sách, thuyền quả thật từ Quảng Châu tới, hơn nữa tháng trước chỉ có một con thuyền này tới, nếu Trương tiểu ca kia thật sự ngồi thuyền này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Lúc ấy tổng cộng đã chết 26 người, trong đó hai mươi người có thân thích đã nhận thi thể, còn có ba người tìm được thân phận nhưng không có người tới nhận, còn lại ba thi thể, một nữ, hai nam, ước chừng hai mấy tuổi, trên người không có đồ vật chứng minh thân phận.

Hắn hỏi chúng tôi muốn đi nhận thi thể không, này mẹ nó nhận như thế nào được, bố tôi lần cuối nhìn thấy đứa bé kia hắn mới hơn hai tuổi, dù có nhận biết thì thi thể cũng đã trương phồng lên, hơn nữa cùng không nhất định là hắn, nam tử tuổi trẻ nơi nào chẳng có.

Bố tôi rất khó tiếp thu việc con trai bạn cũ vừa tới đã không còn, chưa từ bỏ ý định nói: " Trừ những người này, còn có người khác không rõ thân phận không, à còn sống. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro