Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 224: Kết Cục

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi chậm rãi đi về phía bóng đen kia, vì sao tôi lại hứng thứ với bóng đen này, bởi vì tôi nhìn thấy bóng của chính mình.

Con người ta vẫn là vô cùng quen thuộc chính mình, tôi nhìn thấy cái bóng đó ở trong sương mù, hẳn đó chính là tôi, nhưng tôi mà tôi nhìn thấy, đang bò dưới đất.

Tôi từng tra được một vài thông tin, trong cuộc đời tôi, từng có một khoảng thời gian, trên thế giới xuất hiện rất nhiều người tướng mạo giống như tôi, bọn họ dùng phương thức dịch dung không thể đảo ngược, thông qua cách phẫu thuật, vĩnh viễn biến thành dáng vẻ của tôi. Đến nay tôi vẫn không biết làm vậy có dụng ý gì. Cũng không biết những Ngô Tà này đến từ nơi nào.

Trương Hải Khách vẫn luôn săn giết những người này, tôi thấy hắn ta thu thập đầu người có dáng vẻ của tôi, ngâm trong formalin. Lần đầu tiên hắn ta gặp tôi, để xác định tôi có phải thật không, suýt nữa đã cắt luôn đầu tôi.

Dùng đầu ngón chân phân tích sơ một chút, thì biết có người đang dùng gương mặt của tôi làm một số chuyện, ban đầu tôi suy đoán, có thể là người Uông gia dùng cách thức như vậy để thám thính thông tin cả kế hoạch của chú Ba và Giải Liên Hoàn. Nhưng loại cách thức dịch dung không thể đảo ngược này, thực ra chính là phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại. Mà tôi trước giờ cũng không cảm nhận được, có người đang giả dạng mình làm chuyện gì đó, chỉ là trong các loại điều tra, tôi từng phát hiện một bức ảnh chụp và một cuộn băng ghi hình, người trong đó trông y hệt tôi, là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Trong phần lớn thời gian tôi còn mê hoặc, có một sợi dây, vẫn luôn như ẩn như hiện, nó không giống những bí ẩn khổng lồ hồng hoang vạn cổ như Muộn Du Bình, Trương gia, cổng thanh đồng, nhưng tôi lại ghi nhớ vô cùng sâu sắc.

Thể chữ tôi học từ nhỏ, thể Sấu kim, không giống như người khác, đồ theo thể chữ trong sách cổ, mà vẫn luôn đồ theo nét chữ của một người tên Tề Vũ.

Đây là chi tiết chú Ba hay ông nội cố tình thiết kế, tôi vẫn luôn trăm mối không thể giải, tại sao họ hy vọng tôi viết ra nét bút của người khác, tôi cảm thấy khả năng duy nhất, là họ hy vọng có người sẽ cho rằng, tôi không phải Ngô Tà, tôi là Tề Vũ.

Mà bên ngoài lại dường như có rất nhiều người, cải trang thành dáng vẻ của tôi.

Kết hợp với chuyện trong vương mộ Nam Hải, giữa chú Ba và Tề Vũ, tựa hồ có quan hệ đặc biệt gì đó.

Nhưng tại sao?

Tôi đi vào đám sương mù đó, dần dần, tôi vào đến một căn phòng chật hẹp, tôi nhìn thấy một người đầu tóc bù xù đang bò dưới đất, ở một bên căn phòng, đặt một máy quay phim kiểu cũ.

Cảnh tượng này tôi đã từng gặp, đây là hình ảnh trong cuộn băng Văn Cẩm gửi cho tôi.

Đằng sau máy quay phim cũng không có ai, nhưng có một khung cửa sổ, tôi đi đến bức tường có cửa sổ, nhìn thấy đằng sau cửa sổ đứng đầy người. Bọn họ vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn "tôi" bò trong phòng. Nhưng tôi không nhìn rõ gương mặt của họ.

Tôi kinh ngạc phát hiện, tôi vẫn luôn cho rằng nơi này là trại an dưỡng, nhưng tôi nhìn ra từ cửa sổ, nhìn phẩm chất của vách tường với cự ly gần, tôi phát hiện đây không phải trại an dưỡng.

Đây là một phòng kho nào đấy của kho Mười một.

Tôi quay đầu lại nhìn tôi dưới đất, tôi nhìn thấy trên cánh tay của tôi dưới đất, vẽ một hàng chữ, hàng số hiệu đó tôi trông đặc biệt quen thuộc, đó là mã hàng của kho Mười một.

Chỉ có "hàng hóa" của kho Mười một, mới có mã hàng.

Tôi nhìn người này, nốt da gà toàn thân đều nổi lên, đột nhiên tôi nhận ra, "tôi" này, thế mà là hàng hóa của kho Mười một, y được gửi vào kho hàng ngầm cực lớn của kho Mười một, một vị trí chưa biết nào đó.

Tôi nhìn kỹ lại mã số này, tôi phát hiện là mã số của chú Ba mà khi đó tôi từng tra ra được.

Chú Ba gửi "tôi" này vào kho Mười một?

Bây giờ y vẫn ở đó sao?

Tôi cúi đầu nhìn "tôi", ánh mắt y mơ hồ, không thể tập trung. Dường như đang lẩm bẩm tự nói chuyện.

Tôi cúi đầu muốn nghe kỹ, đột nhiên y lại cười, y đột nhiên quay đầu lại nhìn tôi, như thể đã nhìn thấy tôi, tôi giật nảy mình, không thể như vậy được, những thứ này đều là ký ức của tôi, y không nhìn thấy sự tồn tại của tôi.

Lời lẩm bẩm của y rõ dần lên: "Chúng tôi đều ở đây, sau khi nghe sấm, đến tìm chúng tôi."

Mọi thứ xung quanh nháy mắt đều giống như luồng khí, thoắt cái tan rã biến mất, nháy mắt tôi cảm thấy lạnh lẽo, xúc cảm dịch quan tài và vách quan tài xung quanh tít tắt quay lại. Tôi bắt đầu ho khan dữ dội.

Xung quanh một vùng sáng ngời, tôi ngồi dậy từ trong quan tài, gần như trong nháy mắt nôn ọe, bắt đầu ho ra vô số thứ trông như cục thịt đỏ lòm. Những thứ này phun ra ngoài.

Tôi ho được mười mấy phút, tôi mới ngừng lại được, xoay người nhìn xung quanh, người của ông chủ Tiêu đều đã xuống đây hết, thủ lĩnh Uông gia đứng ở một bên, Muộn Du Bình, Bàn Tử và Hạt Tử đứng bên cạnh tôi, bốn phía quan tài toàn là kíp mìn, cho nên bọn họ không đánh nhau.

Tôi xoay người nhìn ông chủ Tiêu, ông chủ Tiêu cũng chậm rãi đứng dậy, ông ta xoay người nhìn nhìn tôi, ánh mắt ông ta bình tĩnh nhưng cuồng nhiệt, hoàn toàn khác với trước kia.

"Hai ông chủ, tuần trăng mật của các người thế nào?" thủ lĩnh Uông gia ở đằng xa hỏi: "Câu hỏi của hai người có đáp án chưa?"

Tôi nhìn nhìn Muộn Du Bình, y đưa quần và giày cho tôi, tôi mặc từng cái vào, ra khỏi quan tài, ông chủ Tiêu vì không ai dám lại gần, cho nên vẫn đứng đó, đột nhiên ông ta mở miệng nói: "Dưới chân chúng ta, chính là nơi tôi muốn đến?"

Mọi người mấy mặt nhìn nhau, ông chủ Tiêu nhìn xuống dưới chân, trong phân tích ban nãy của chúng tôi, dưới chân chúng tôi, chính là tầng cuối cùng của tòa tháp lớn này, tầng này trong đo lường của tà giáo, là một tầng sâu vô hạn, không có điểm cuối, gọi là Niết bàn tịch tĩnh, là điểm cuối của tất cả.

"Các người theo tôi đi xuống." ông chủ Tiêu nói với người Tiêu gia: "Tôi đã biết được tất cả."

Nói rồi ông chủ Tiêu nhìn tôi: "Cậu hỏi nhầm câu hỏi rồi, giống hệt tôi lần đầu tiên, cậu sẽ còn quay trở lại, Ngô Tà, nhưng không còn hy vọng rồi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội nghe sấm nữa, các người đối với tôi đã không còn ý nghĩa, các người có thể rời đi." ông ta nhìn nhìn uế vật bên miệng tôi: "May mắn duy nhất là, cậu sẽ không chết, nhưng cậu vẫn chưa kết thúc, tiếng sấm đã mang căn bệnh của cậu đi."

Tôi sờ sờ ngực, cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Ông chủ Tiêu nhìn người Uông gia: "Sau khi chúng tôi đi xuống, các người phải cho nổ nơi này, trừ tôi ra, tôi không hy vọng lại có bất kỳ ai có thể nghe sấm."

"Sao ông biết chúng tôi sẽ làm theo?"

"Anh lại đây."

Thủ lĩnh Uông gia nhíu mày, ngẩn ra giây lát, bước tới, ông chủ Tiêu thì thầm bên tai thủ lĩnh Uông gia mấy câu. Thủ lĩnh Uông gia kinh ngạc nhìn ông ta rồi lùi lại.

Ông chủ Tiêu tiếp tục nhìn về phía tôi, vừa định nói gì, Bàn Tử đột nhiên ra tay đánh lên đầu ông chủ Tiêu, ông chủ Tiêu ui da một tiếng, che đầu lại, Bàn Tử mắng to: "Ông biết hết tất cả, ông biết hết cái rắm." ông chủ Tiêu đau đớn ôm đầu, Bàn Tử nhìn nhìn phía trên, liền kiềm ông chủ Tiêu lại, nói với mọi người: "Tôi nói các người này, nếu các người hiền hiền lành lành cũng thôi đi, các người đánh Hoa Nhi gia của chúng tôi thành như vậy, ngoài kia Cửu Môn nhiều người làm như thế, bây giờ giả thành thầy khí công, ông đây biết tỏng các người."

Ông chủ Tiêu đột nhiên dùng một tần suất hết sức đặc biệt, vỗ vỗ bụng Bàn Tử, Bàn Tử thoắt cái thả lỏng tay, kinh hãi nhìn ông chủ Tiêu. Đột nhiên nổi nóng, lại muốn động thủ.

Tôi ngẩng đầu ngăn cản Bàn Tử, tôi biết động tác vừa nãy của ông chủ Tiêu, đó là ám hiệu lúc hắn và Vân Thái ở bên nhau.

Ông chủ Tiêu đứng thẳng người dậy nhìn tôi, chầm chậm ra khỏi quan tài, chân trần đi đến bên cạnh quần áo của mình, trên chân đã toàn là máu. Ông ta mặc quần áo và mang giày vào, huýt sáo mấy tiếng với xung quanh, tất cả lưỡi gà rung lên, trên vách hang bên cạnh xuất hiện một đường hầm.

Ông ta không chút do dự, đi vào trong.

Người Tiêu gia lục tục theo vào. Cả không gian chỉ còn lại chúng tôi và người Uông gia.

Tất cả người Uông gia nhìn nhau một cái, đi ngang qua cạnh chúng tôi, cũng đi theo vào tầng cuối cùng, tôi nhìn cửa hang đó, chúng tôi không ai động đậy.

"Cậu đã biết chuyện mình muốn biết chưa?" Bàn Tử hỏi bên tai tôi. "Chú Ba cậu ở đâu?"

Tôi đã biết chú Ba ở đâu rồi. Tôi gật đầu, ngẩng đầu nhìn lên trên, câu cánh tay Bàn Tử: "Ra ngoài tôi nói các anh nghe." nói rồi tôi nhìn Muộn Du Bình, y vác trang bị không nhìn tôi, tôi lại nhìn Hắc Hạt Tử, Tiểu Hoa không rõ sống chết, chúng tôi cũng không thể chậm trễ.

Biết được rất nhiều thứ, nhưng hình như tất cả đều không thay đổi.

"Cũng chưa kết thúc." tôi nghĩ đến mã số kia, nhưng tôi muốn tạm nghỉ đã.

Chúng tôi đi lên một mạch, lên đường trở về.

Nói tóm lại, đi một mạch rất lâu rất lâu, thời không đan xen, đầu tôi một vùng trống rỗng, vào giây phút tôi ngồi lên xe, mới ý thức được đã về đến nhân gian.

Sau mỗi lần mạo hiểm quay về tôi cực kỳ ít khi tỉnh táo, đường về vô cùng vất vả, thậm chí càng thêm mệt mỏi hơn lúc đến. Nhưng dọc đường tôi đều vô cùng tỉnh táo, Tiểu Hoa mất máu quá nhiều, vẫn luôn hôn mê, Bàn Tử cứ nói nên dẫn nổ trực tiếp nổ chết những người đó. Tôi mệt đến không nói lời nào.

Sau khi Tiểu Hoa tỉnh lại, tôi và cậu ấy hàn huyên rất nhiều, biết được thêm nhiều chi tiết, nhưng ở đây không tiện giải thích thêm những thứ này nữa.

Tôi không trở về Hàng Châu, tôi có hơi không muốn đối mặt với chú Hai, tôi chỉ muốn yên tĩnh, ngẩn ngơ một chút, mới suy ngẫm lại thời gian này đã xảy ra những gì.

Từ tin nhắn đầu tiên của chú Ba, dẫn đến một chuỗi sự việc, so với những chuyện tôi từng trải qua, vẫn chưa tính là phức tạp.

Ông chủ Tiêu cũng không hy vọng người khác nghe được tiếng sấm như ông ta, cho nên đã gây rất nhiều tội ác, tôi lại không có chút hứng thú nào với những thông tin ông ta nghe được. Tóm lại cứu được người rồi, tôi cũng đã biết hướng đi của chú Ba.

Nhìn từ điều tra của Hắc Hạt Tử, trong cái gọi là tiếng sấm có chứa âm thanh từ trên trời, có khả năng là một loại hiện tượng có thể giải thích, bởi vì ở thôn Câm anh ta phát hiện tiếng sấm nào đã qua phản xạ địa hình đặc thù, thì có thể hình thành tiếng sấm tương tự. Chỉ là tiếng sấm quen thuộc tôi nghe thấy ở Hàng Châu đó, có phải cũng là ảo giác do thế núi ở Hàng Châu hình thành hay không, lại trở thành một bí ẩn.

Những thứ tôi nhìn thấy kia, đều ở trong ký ức tôi, hay là tiếng sấm truyền cho tôi, tôi cũng không rõ nữa.

Nhưng, tôi biết, câu đố không ở đâu khác, mà ở trong kho Mười một.

Nghỉ ngơi, rồi lại xuất phát thôi.

【Cực Hải Thính Lôi — Hoàn】

Cảm ơn các bạn cổ vũ, kết thúc vội vàng, cũng là để nhanh chóng tiến hành sửa chữa.

Xin lỗi đã dùng một cái hố cũ, nếu dùng hố mới làm đoạn kết có vẻ lại phải mở ra một cái 10 năm, mọi người đều sẽ mệt chịu không nổi.

Hố cũ, lấp một cái bớt một cái, vẫn có hơi không nỡ.

Trùng Khởi viết xem như bản nháp, nhưng cũng coi như phần đầu đã viết xong. Hình mẫu ban đầu đều ở đây, manh mối cũng coi như rõ ràng, thiếu sót và sai lỗi cũng rất nhiều.

Đại thể tôi thật sự không thích hợp đăng liên tục, đăng liên tục thì chất lượng sẽ thế này.

Tôi vẫn là kiểu người truyền thống ngồi trong phòng cân nhắc từng chữ từng chữ, ra khỏi tay có thể sẽ tốt hơn một chút.

Nhưng chỗ tốt của đăng liên tục chính là cùng vui vẻ. Khi xuất bản sách giấy, vẫn có niềm vui lần thứ hai, tình tiết càng thêm chặt chẽ, càng thêm rõ ràng.

Có hơi mệt rồi, cho nên vĩ thanh chính thức thì để ngày mai đi.

Có điều gì không hài lòng hoặc tiếc nuối, thì để dành cho sách giấy đi.

Rất nhiều người hỏi có Hạ tuế thiên không, hôm nay cũng không trả lời, người ăn cơm xong luôn không thèm ăn gì nữa, cho nên câu trả lời hôm nay sẽ không chính xác, để dành đó nghỉ ngơi vài ngày rồi suy nghĩ trả lời.

Tóm lại cảm ơn sự khoan dung của bạn.

Cũng cảm ơn các bạn đã đồng hành.

Xin tiếp tục theo dõi số công chúng này, tôi mới 35 tuổi, thứ muốn viết vẫn còn rất nhiều.

Trùng Khởi vẫn còn hai phần. Thế Giới vẫn chưa viết xong.

Tối nay có thể uống hai ly, tôi ở Hạ Môn. Bờ biển, trong gió biển.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi