Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 223: Đếm Ngược (5)

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Ngồi ở trung tâm vẫn thạch thanh đồng khổng lồ bên dưới Tháp Mộc Đà, nhìn thi thể Tây Vương Mẫu ở trước mặt mình, suy ngẫm về tất cả những gì mình nhìn thấy, tôi không thể không thừa nhận, cuộc đời này trải qua thế nào, là một mệnh đề thú vị. Ngay trong giây phút vừa nãy, tôi nhìn thấy thời khắc cuối cùng cuộc đời của rất nhiều người.

Chú Ba và Trần Văn Cẩm tiếp tục đi về phía trước, tôi cũng đi theo, tôi ngơ ngơ ngác ngác, lại nghe được rất nhiều, đại khái những người xây dựng cổng thanh đồng lúc đầu, đều ngủ say trong khối vẫn thạch khổng lồ này, những người này đến sớm hơn cả Tây Vương Mẫu, sau đó Tây Vương Mẫu dựng nước ở đây, sử dụng kỹ thuật những người này để lại, xây dựng cổ quốc Tây Vương Mẫu cực lớn, trở thành một nền văn minh thần bí trên Con đường tơ lụa.

Khối vẫn thạch khổng lồ này, sau khi tiến vào tầng khí quyển, trừ vẫn thạch mẹ rơi xuống đây rồi, còn có rất nhiều mảnh vỡ chia nhau rơi xuống, Chu Mục vương và Uông Tàng Hải hai lần vào Tây Vực, mang kỹ thuật gia công loại vẫn thạch này về Trung Nguyên, cũng mang theo truyền thuyết về trường sinh bất tử.

Tôi đi tách biệt với chú Ba và Văn Cẩm, họ ở trước nhất định đã thảo luận rất nhiều chuyện giữa bọn họ, vì cơn đau ở phổi, tôi không nghe rõ lắm, kết quả cuối cùng, dường như là lần nữa chia tay.

Hai người ở hai đầu hang núi đó nhìn nhau lâu lắm, Trần Văn Cẩm xoay người rời đi trước. Chú Ba đứng trầm ngâm rất lâu.

Tôi đứng chính giữa họ, họ cũng không nhìn thấy tôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ, có chăng một loại khả năng, trong những năm tháng đằng đẵng, một mình chú Ba ở gác xép nhìn trời đêm, bên cạnh là một ly bia, bên kia ly bia đó, nhất định có một Văn Cẩm không thực, người có hương thơm, tiếng như chuông bạc, chớp chớp mắt nhìn chú. Trong vô số ngày đêm, Văn Cẩm vẫn luôn bầu bạn với chú, nhung nhớ vô cùng của chú đọng lại thành dáng hình người yêu, dần dà dần dà, đã lệch khỏi con đường của Văn Cẩm thật sự trong vũng lầy Tháp Mộc Đà cách xa ngàn dặm.

Văn Cẩm trong chấp niệm đó đã chống đỡ cho chú đến giây phút này, vào lúc gặp được người yêu thật sự của mình, lại phát hiện cô ấy cũng không cần mình, đơn phương nhiều năm tình nguyện hóa giải lòng tin, cuối cùng cũng nhìn thấy được trò cười của chính mình trong năm tháng.

Cuối cuộc đời chú Ba không cứu được Văn Cẩm, chính Văn Cẩm đã tự cứu mình.

Tôi bằng lòng tin rằng chú Ba vẫn luôn yêu Văn Cẩm, bởi vì lúc chú rời đi, tôi nhìn thấy trong mắt chú dường như còn có nước mắt, nhưng chú lại cười.

Cũng không phải cười khổ.

Không có cái vẻ em không sao lại còn kiên cường càng khiến người ta vui mừng, tuy rằng những gì tôi làm đều chẳng ích gì, em cũng không thuộc về tôi nữa, không còn yêu tôi nữa, nhưng em không sao thì thật tốt quá rồi.

Chú Ba nói cho dù người ta lợi hại cỡ nào, trước mặt tình yêu hẳn đều sẽ tầm thường, đây chắc cũng là dáng vẻ vốn có khi yêu một người, chú rất cảm ơn Văn Cẩm, năm đó lúc yêu nhau, chú Ba đã yêu một cách rất hèn mọn, Văn Cẩm nói với chú, người khiến anh cảm thấy bản thân hèn mọn, nhất định cũng không yêu anh, em đã không muốn sùng bái anh, cũng không muốn anh ngưỡng mộ em, chúng ta đều là trân bảo của đối phương.

Đánh giá hai người yêu nhau có một mối tình đẹp hay không, chỉ cần nhìn xem sau khi hai người yêu nhau, có trở nên ưu tú hơn không. Khi người ta bỏ ra cho đối phương, nhất định sẽ khiến đối phương trở thành người tốt hơn. Chú Ba và Trần Văn Cẩm năm đó hoàn thành cho nhau rất nhiều việc, tôi cảm thấy đó là một mối tình đẹp.

Vào lúc chú Ba đi ra khỏi hang núi, dừng lại dưới ánh mặt trời, tôi rất muốn ôm lấy chú. Nhưng tôi không làm được, tôi nhìn một mình chú Ba, đứng ở nơi đó. Lúc quay đầu lại, tôi nhìn thấy Văn Cẩm ở sâu trong hang núi, dõi theo chú.

Tôi đứng chính giữa bọn họ.

Mọi thứ xung quanh dần dần trở nên càng thêm mơ hồ, tất cả mọi thứ lại ẩn vào trong sương mù, tôi lần nữa nhìn vào các loại bóng người trong sương mù.

Tôi nhìn thấy bóng của một cánh cổng thanh đồng khổng lồ, ở ngay sau lưng tôi, lùi về sau, mười mấy bước là đến được.

Sau lưng cổng thanh đồng nhất định có liên quan đến thiên thụ trong đầu Muộn Du Bình, y tiến vào cổng thanh đồng, là đi xóa bỏ lời nguyền của Trương gia sao? Hay là có mục đích khác mà tôi hoàn toàn không biết?

Sau cổng là cái gì đây?

Tôi xoay người muốn cất bước đi tới, đột nhiên ngừng lại, tôi đột nhiên nhìn thấy một cái bóng khác, gần tôi hơn, cái bóng đó càng thu hút tôi hơn cổng thanh đồng khổng lồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi