Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 220: Đếm Ngược Đến Kết Cục (2)

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Đối với tôi mà nói, đúng là một lựa chọn khiến người ta suy sụp, bởi vì cuộc đời tôi có thể rất nhiều thứ đều không tầm thường, câu đố duy nhất lại là thứ tầm thường nhất. Có rất nhiều chuyện năm đó tôi muốn biết, đều vì dòng chảy tháng năm, trở thành không muốn biết nữa. Trong những năm tháng sau đó, vô số lần tôi gặp những lúc có thể chạm đến những câu đố này, tôi đều chọn bỏ cuộc, tôi đã học cách chọn cuộc đời bình an, không truy tìm cái gọi là chân tướng nữa.

Trước giờ tôi chưa từng nghĩ có một điều, ông trời sẽ đặt tất cả thông tin trước mặt tôi, để tôi tự mình chọn lựa.

Cậu không phải không muốn biết sao, bây giờ ta nói hết cho cậu, cậu có dũng khí lùi bước không?

Đây là chuyện đối mặt với ham muốn trong lòng, rốt cuộc anh có muốn biết không, vào lúc chân tướng ở trước mặt anh, anh mới có thể thật sự hiểu rõ câu hỏi này.

Đương nhiên tất cả cũng có thể chỉ là cơn ác mộng của tôi, có lẽ tôi mãi mãi cũng không thể nào đến gần những bóng đen kia, đến gần những chân tướng kia, những thông tin này có lẽ chỉ là một vài ký ức trong đầu tôi, vào lúc tôi hấp thu nọc rắn, hấp thu ký ức, bọn họ đã tồn tại rồi, bọn họ chỉ là được tiếng sấm giải mã, để tôi có thể nhìn thấy rõ ràng hơn một chút.

Khi đó tôi lại có hơi chùng bước, bởi vì tôi đại khái biết rất rõ, tôi sẽ không nhìn thấy những gì tôi muốn thấy, năm đó chú Ba ở Xà Chiểu mất tích thế nào, nhiều năm qua chú ở đâu, phán đoán của tôi năm đó rốt cuộc đúng hay không.

Có lẽ tôi có thể biết tất cả những gì tôi muốn biết.

Sợ hãi là sự thật, nhưng tôi vẫn không kiềm được di chuyển bước chân của mình, từng bước từng bước tiến về phía trước. Lòng tôi muốn biết, tôi muốn biết tất cả.

Sương mù càng lúc càng tiêu tán, tôi nhìn thấy rừng mưa Xà Chiểu, chú Ba dẫn theo đội ngũ lặn lội trong rừng mưa, tôi nhìn thấy một hang núi, bọn họ đang đi vào hang núi. Hạt Tử ở trong đội, chú Ba đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta.

"Cậu không cần theo chúng tôi vào đâu." chú nói với Hạt Tử: "Thứ này, cậu giúp tôi đưa cho Ngô Tà."

Hắc Hạt Tử nói với chú Ba: "Trong này là gì?" tôi nhìn thấy đó là một cái ống trúc, đây chính là con rắn mà Hắc Hạt Tử đã vượt qua cả sa mạc mang đến cho tôi, con rắn này đã hoàn toàn bày ra cho tôi một thế giới mới.

"Là lời nhắn của tôi đến Ngô Tà." chú Ba nói xong, liền đi vào hang, trong ký ức của rắn, tôi từng nhìn thấy cảnh tượng này, sau đó tôi cũng không hề gặp chú Ba nữa.

Tôi theo chú Ba đi vào trong hang, trong hang bọn họ đi được quãng đường rất dài rất dài, rất nhiều người chết, ở đây tôi sẽ không tự thuật gì cả, đây sẽ là một câu chuyện rất dài rất dài, cuối cùng, tôi nhìn thấy chú Ba dẫn theo những người còn lại, vào một hang động nho nhỏ.

Tôi nhìn thấy Trần Văn Cẩm, đứng ở cuối hang động.

Chú Ba không bước tới, chú và Trần Văn Cẩm đứng đối diện nhau, ở giữa cách nhau rất xa rất xa.

Trong tự thuật của chú Ba, chú và Trần Văn Cẩm luôn có tình duyên cắt không đứt, trong ký ức của tôi, Trần Văn Cẩm và chú Ba cũng là một đôi tình nhân rất thú vị, nhưng vào lúc tôi nhìn thấy cảnh này, tôi phát hiện khi bọn họ gặp nhau, trong tưởng tượng của tôi, loại tình cảm trong ký ức đó đều đã không còn nữa.

Bọn họ giống như hai người xa lạ nhìn đối phương, chú Ba không chút do dự nào, dường như sớm đã biết dì sẽ đợi ở đây.

Nhưng, cuối cùng bọn họ vẫn trầm mặc rất lâu rất lâu, bởi vì năm xưa dù sao họ cũng từng thích đối phương như vậy.

"Tôi đến rồi." chú Ba nói với Trần Văn Cẩm: "Các người ——"

Trần Văn Cẩm trả lời chú: "Không có chúng tôi, chỉ có một mình tôi ở đây." giọng dì khàn vô cùng, không giống một phụ nữ chú nào, càng giống một người già.

"Cháu anh cũng đến đây rồi, Trương Khởi Linh cũng đã đến đây." Trần Văn Cẩm nói: "Bọn họ, đều đến sớm hơn anh."

"Em biết tôi không tán đồng cách làm của em, trước đây không tán đồng, bây giờ cũng không tán đồng." chú Ba nói: "Bây giờ em về cùng tôi, em về không?"

"Tôi chỉ có thể ở lại đây." Trần Văn Cẩm nói: "Anh một mình qua đây, tôi cho anh xem kết quả lựa chọn của anh năm đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi