Chương 218
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tôi ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Bàn Tử, thầm nói anh làm gì đấy? Tại sao cứ mỗi lúc mấu chốt, anh đều giở trò đồi bại, Bàn Tử nhanh chóng kéo phăng thứ tôi dùng làm đai lưng quần, quần tụt thẳng xuống. Gần như cùng lúc, tiếng sấm ầm vang chấn động cả không gian, toàn bộ người của ông chủ Tiêu đều nhìn lên trên, trợn trắng mắt. Mà ông chủ Tiêu bên kia vừa hay lột sạch quần áo, nằm xuống.
"Đi!" Bàn Tử một hơi nâng tôi lên, Muộn Du Bình nháy mắt đã kéo phăng quần tôi, Bàn Tử liền xông ra khỏi cửa hang, xông theo lưỡi gà thanh đồng bao quanh chạy ào xuống dưới.
Mấy người Uông gia ở dưới nhìn thấy Bàn Tử xông đến, lập tức rút súng ra, Hắc Hạt Tử cõng Tiểu Hoa từ bên kia xông xuống, tức thì thể trọng hai người tông thẳng vào thân mấy người Uông gia. Người Uông gia bị tông ngã nhào, trong tít tắt dùng tay chống đất lật người dậy, ngón tay đã bị lưỡi gà dưới đất cắt đứt hết cả. Nháy mắt máu liền phun ra.
Mấy người Uông gia khác nâng súng nhắm vào Hắc Hạt Tử, tôi nhìn thấy Muộn Du Bình trực tiếp xuất hiện sau lưng một trong số họ, tay luồn qua nách gã, dứt khoát đánh lên trên, trực tiếp đánh vào cằm gã. Người đó nháy mắt đã ngất xỉu, họng súng cướp cò lên trên, bắn ra một chuỗi đốm lửa trên lưỡi gà thanh đồng. Người Uông gia bên cạnh cúi đầu tránh khỏi cây súng cướp cò. Nâng súng lên làm vũ khí, lao thẳng về phía Muộn Du Bình.
Sau đó thì tôi không thấy nữa, Bàn Tử xông thẳng đến bên cạnh cỗ quan tài đá hình lỗ tai kia, tôi kêu to: "Anh làm gì vậy!"
Bàn Tử quẳng tôi vào trong quan tài đá, đồng thời xé rách hết quần áo tôi, tôi phát hiện trong quan tài đá toàn là chất dịch màu vang, Bàn Tử gõ một cái lên đầu gối tôi, tôi khuỵu xuống trong quan tài, hắn ấn cả người tôi vào.
Ông chủ Tiêu cũng nằm trong quan tài đá, mắt trợn trắng, tôi không biết Bàn Tử muốn làm gì, Bàn Tử hét to với tôi: "Bịt những cái lỗ trên đầu ông ta lại."
Tôi không biết dụng ý của hắn, nhưng chỉ đành làm theo, bởi vì trông có vẻ Hắc Hạt Tử Muộn Du Bình Bàn Tử đều đã thương lượng cả rồi, tôi đến sờ đầu ông chủ Tiêu, vừa sờ mồ hôi lạnh tôi đã túa hết ra. Trên xương đầu ông chủ Tiêu, giống như tổ ong, toàn là lỗ. Hai tay tôi căn bản đè không hết. Người này nghe sấm hóa ma, không biết đã làm bao nhiêu lần phẫu thuật cho mình.
"Quần áo!" tôi nói với Bàn Tử, Bàn Tử đã đang đánh nhau với người Uông gia, Bàn Tử hét to: "Không được mặc quần áo!"
Tôi thực sự không hiểu, nhìn ngó xung quanh, tiếng sấm trên đầu truyền xuống từng trận từng trận, tôi lại phát hiện, dịch quan tài màu vàng kia, đang giảm bớt, như thể đều đang bị ông chủ Tiêu hấp thụ vào.
"Đừng cướp của ông ta nữa, nằm xuống!" Bàn Tử kêu lớn.
Tôi chỉ đành nằm xuống, vừa dốc sức ấn đầu ông chủ Tiêu, dịch quan tài màu vàng lạnh buốt vô cùng, tôi cảm giác như thể có vô số con trùng nhỏ mảnh đang chui vào da thịt mình, vô cùng dễ chịu. Tôi ngửa mặt nằm ra, phát hiện mình có thể nổi trên dịch quan tài, ngẩng đầu nhìn bóng tối phía trên, giống như một con mắt màu đen khổng lồ, đang nhìn tôi chăm chú.
Tôi dần dần đờ đi, bị màu đen to lớn kia thu hút toàn bộ sức chú ý, tất cả âm thanh xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại từng trận từng trận tiếng sấm, tôi kinh ngạc phát hiện, đoạn tiếng sấm đó có trong ký ức tôi.
Chính là đoạn tiếng sấm tôi đã nghe thấy ở Hàng Châu.
Lưỡi gà thanh đồng truyền dẫn tiếng sấm, dường như trong tiếng sấm, có lời thì thầm vô cùng kín đáo.
Màu đen trước mắt càng lúc càng thẫm, tôi phát hiện người và tường tháp xung quanh đều không còn nữa, xung quanh toàn là sương mù, tôi ngồi dậy, nhìn thấy trong sương mù toàn là chớp lóe, dường như tôi đã vào trong đám mây đen, quay đầu, tôi lại nhìn thấy ông chủ Tiêu cũng đã ngồi dậy.
Ông ta hoàn toàn không chú ý đến tôi, lộ ra biểu cảm hưng phấn.
"Tôi lại về rồi."
"Về rồi cái gì?" tôi hỏi.
"Mấy mươi năm trước, lúc tôi nghe sấm, từng đến chỗ này, cùng đến khi đó, còn có chú Ba của cậu." ông chủ Tiêu ngồi dậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro