Chương 217
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Lần nữa tôi bay vào không trung, không đến một giây, tôi đã bị một bàn tay trong bóng tối tóm được, trực tiếp lôi vào một cái hang khác.
Tôi bay ngược vào lòng Bàn Tử, Bàn Tử dùng sức chặn nách tôi, để tôi không thuận đà ngã nhào, bởi vì chỉ cần ngã xuống chân tôi chắc chắn sẽ bị thái thành lát cá sống.
Không dễ gì đứng vững được, Bàn Tử kéo tôi về sau mấy bước, Muộn Du Bình ngậm pháo lạnh nhảy xuống. Tôi muốn hỏi bọn họ tính toán gì, vừa nãy tại sao Muộn Du Bình đột nhiên biến mất, Hắc Hạt Tử đang ở đâu?
Tôi không nhìn thấy Tiểu Hoa ở chỗ Bàn Tử, vị trí cũng không đúng, ai đã tóm được Tiểu Hoa, lẽ nào là Hắc Hạt Tử?
Nhưng bọn họ không cho tôi cơ hội hỏi, dứt khoát xuôi theo khe nứt khổng lồ này nhảy xuống dưới nữa. Như thể trên khe nứt này có rất nhiều hang động, chỉ cần biết vị trí cửa hang, nhảy xuống trong bóng tối, vừa hay nhảy vào một cái hang, thì có thể tránh bị thương tổn.
Chúng tôi không ngừng nhảy xuống trong bóng tối, cả quá trình đã hoàn toàn không phải ván cờ trí óc, hoàn toàn là hai người dẫn theo tôi đi liều mạng, bởi vì chỉ cần chúng tôi hẫng chân ở bất kỳ đâu, hơi trượt chân một chút quẹt lên vách hang một cái thì sẽ bị lóc thịt chỉ còn lại xương. Nhưng bọn họ không chút do dự nào. Mỗi lần tôi bị kéo xoay người, cao su ở đế giày tôi sẽ bị cắt một vệt, sau mười bốn mười lăm lần, tôi cảm thấy đế giày mình gần như đã biến thành mỏng như giấy, sẽ bị cắt thủng bất cứ lúc nào.
Mỗi lần nhảy đại khái nhảy xuống khoảng cách tầm bảy mét, trong bóng tối tôi bị kéo đi như con rối dây, lao xuống nơi có ánh sáng dưới đáy, cuối cùng chúng tôi ngừng lại, lúc này tôi cảm nhận được rõ ràng đế giày tôi đã rách rồi, một lưỡi gà bén nhọn trực tiếp đâm vào lòng bàn chân tôi.
Trong nháy mắt tôi cảm thấy bàn chân ươn ướt, không biết đâm vào bao sâu, nhưng không dám kêu lên, chúng tôi thò đầu xuống nhìn, liền nhìn thấy phần đáy tầng này.
Cuối cùng cũng đến đáy, vừa nãy ít nhất cũng nhảy gần độ cao hơn 100 mét, độ sâu của nơi này đã vượt quá tưởng tượng của tôi. Tôi nhìn thấy phần đáy nơi này, lưỡi gà thanh đồng từ trong khe nứt kéo dài ra ngoài, giống như bạch tuột, từ trong khe nứt thò ra ngoài, vây quanh khoảng trống dưới đáy tháp từng lớp từng lớp, cả phần đáy hoàn toàn giống như một bông sen nghìn cánh đang nở rộ. Hoặc là nói, giống nhụy hoa hướng dương.
Chính giữa tất cả hoa sen hay nói là hạt dưa, có một quan tài đá khổng lồ, hình dạng quan tài đá, giống như một lỗ tai cực lớn.
Toàn bộ người của ông chủ Tiêu đã xuống không gian này, còn đang lủng lẳng trong không trung, ông chủ Tiêu giống như phát điên, nhìn chằm chằm vào quan tài đá kia.
Tôi nhìn thấy ông ta chầm chậm bò xuống, đứng vào trong quan tài bằng đá đó, sau đó nằm xuống.
Tôi quên bẵng cơn đau trên chân mình, nhìn thật kỹ, tất cả đèn treo đều chiếu ra tình hình bên dưới, tôi dùng khẩu hình hỏi Bàn Tử: "Có cần ngăn ông ta không?"
Bàn Tử chỉ chỉ đối diện chúng tôi, tôi nhìn thấy ở đối diện có một cái hang, trong đó còn có một người, là Hắc Hạt Tử đang cõng Giải Ngữ Hoa. Hạt Tử đang huơ thủ ngữ với chúng tôi, ý là: "Lúc nổi sấm lần nữa thì ra tay."
"Ra tay? Ra tay cái gì?" tôi thầm nghĩ, lại trông thấy Muộn Du Bình nhanh chóng đáp thủ ngữ lại, tôi thầm nghĩ anh cũng biết sao, anh đúng là có thiên phú ngôn ngữ. Lúc này không nên nghĩ nhiều nữa, chỉ đành xem bọn họ rốt cuộc muốn làm gì.
Đợt sấm tiếp theo nháy mắt đã đến, người Uông gia phía trên đang đánh tín hiệu xuống, nhưng người dưới này đã hoàn toàn không quan tâm đến bọn họ. Ông chủ Tiêu nằm trong quan tài bằng đá kia, cuộn lại thành hình lỗ tai. Sau đó Bàn Tử ở sau lưng tôi, bắt đầu cởi quần tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro