Chương 216
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tôi nhanh chóng rơi vào bóng tối, thực ra cũng không ồn ào được quá mười giây, tôi đã cảm thấy cánh tay mình bị ai đó kéo lại, tay người đó giống như kìm sắt, vì vậy tất cả da dẻ của tôi đều bị kéo căng trong nháy mắt, đau đớn từ vị trí bị tóm tức khắc truyền lên, xông thẳng đến khớp xương vai, trong nháy mắt cuối cùng khi tôi bị kéo lại, tôi cảm thấy vai mình cũng sắp đứt rồi.
Tôi không biết Tiểu Hoa thế nào, chỉ biết sau khi tôi ngừng lại, liền lắc lư tông gí vào tường. May mắn là cằm tôi tông vào trước, không đập vào mũi, bằng không cái mũi chẳng dễ gì mới khá lên được phỏng chừng cả đời này cũng phải dựa vào sụn nâng mũi mới đứng thẳng nổi.
Tiếp đó tôi bị kéo lên nhanh chóng, một người lôi tôi vào trong một miếu thờ trên vách tường, từ mức lực tôi lập tức biết được, người này là Muộn Du Bình.
"Bạn hiền, PRO" tôi bình tĩnh lại, tim đập nhanh dữ dội, bật thốt ra.
Muộn Du Bình ở trong bóng tối nhìn không rõ, gần như đồng thời tôi nghe thấy bên dưới có người nhẹ nhàng gõ ngôn ngữ gõ: "Tóm được Tiểu Hoa rồi."
Tôi thở phào, xem ra trực giác của tôi là chính xác, bọn họ sớm đã chuẩn bị xong, vừa nãy nếu tôi bị một súng bắn rơi xuống, phỏng chừng cũng sẽ được đón lấy.
"Đi theo tôi." không đợi tôi nghĩ kỹ, Muộn Du Bình nhẹ giọng nói, tôi nhìn thấy trong bóng tối nháng lên một cây gậy huỳnh quang màu cam, chiếu sáng gương mặt y, cùng lúc đó tôi nhìn thấy phía sau miếu thờ là một thông đạo.
Trên cửa vào đã bị hình nộm da người lần nữa lấp kín, gậy huỳnh quang rất ảm đạm, nên chắc là bên ngoài không nhìn thấy ánh sáng này, y nhanh chóng lùi vào trong bóng tối. Tôi mới phát hiện trong miếu thời là một khe nứt vô cùng hẹp, vừa hay có thể thông vào sâu trong khe nứt khổng lồ từ trên kéo dài xuống dưới kia, trên vách hang bên trong phủ đầy lưỡi gà thanh đồng, từng lớp từng lớp. Giống như trong động Vạn Phật(1), hiệu quả vảy cá hình thành trong hang đá nhỏ khắp cả núi.
"Đây là nơi nào?" tôi nhẹ giọng hỏi, vừa mới nói, lại phát hiện tiếng của tôi trong nháy mắt thông qua những lưỡi gà này truyền ra ngoài, tất cả lưỡi gà bắt đầu cộng hưởng, tuyền qua từng mảnh từng mảnh, tôi phát hiện những lưỡi gà này đều mỏng như cánh ve, hơi chạm vào một cách thì sẽ cắt bị thương cánh tay.
Muộn Du Bình bảo tôi đừng nói chuyện, tôi bụm miệng lại, nhìn thấy trên tay mình đã có mấy vết rách chảy máu, cũng không biết bị cắt trúng khi nào.
Chúng tôi giẫm lên những lưỡi gà thanh đồng, hang cũng không bằng phẳng, có rất nhiều bờ dốc và khúc quanh, chúng tôi cũng chỉ có thể ngồi xổm tiến tới, tôi phải đi vô cùng cẩn thận, nếu vấp ngã, gặp phải những bờ tương đối dốc, tôi lăn nhẹ ra ba bốn mét, trên người tuyệt đối sẽ không còn lại một mảng thịt lành nào.
Theo Muộn Du Bình đi một mạch vào trong khe nứt đó, khe nứt hướng xuống, lưỡi gà vô cùng sắc bén, chúng tôi căn bản không thể tay không đi xuống, lại nghe thấy Muộn Du Bình nhẹ nhàng gõ mấy cái lên giày của mình ở lối ra, âm thanh khe khẽ đó cộng hưởng với lưỡi gà, truyền xuống dưới.
Bàn Tử ở dưới kia không xa trả lời lên: "Mau xuống đây, ông chủ Tiêu sắp bắt đầu rồi."
Chú thích:
(1) Động Vạn Phật: Một di sản Phật giáo nổi tiếng ở Vân Cương, phía Nam chân núi Vũ Châu, phía Tây thành phố Đại Đồng, Sơn Tây, Trung Quốc
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro