Chương 212
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tôi không hiểu ý nghĩa của đồng tiền đồng này, khi đó cũng không rảnh ngẫm nghĩ, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ bị bắn thành sàng gạo, chỉ là không biết người Uông gia lại không dứt điểm. Nhưng tôi cảm thấy có thể có liên quan đến xác lớn giáp vàng sau lưng tôi. Tôi cũng không dám kề sát vào cái xác kia, nhưng tôi duy trì ở cùng một vị trí với cái xác.
Trên đầu ông chủ Tiêu vẫn ở đó kêu gào, người Uông gia liền la với lên: "Không thể thấy máu."
Trong nháy mắt tôi liền hiểu ra, bọn họ sợ sau khi bắn chết tôi, mùi máu của tôi kinh động đến cái xác, nhưng bọn họ vừa nói xong, dây thừng bắt đầu tiếp tục hạ xuống, mấy người Uông gia bắt đầu giống như đu xích đu, muốn đu xuống trên vách hang.
Tôi lập tức đè chặt vết thương trên ngực, dùng máu bôi lên lòng bàn tay, đưa lên mặt cái xác lớn sau lưng, mấy người Uông gia nhảy lên vách hang như Người Nhện, bị tôi uy hiếp không dám tùy tiện lại gần. Rất nhiều hình nộm da người bị bọn họ đá xuống vực thẳm, lộ ra càng nhiều xác giáp vàng, vốn ở dưới bị hình nộm da người che phủ, từng tên từng tên Đạo Lộ Tướng Quân nghỉ ngơi trong lòng núi, đều là giáo hoàng Kim Đồng giáo, những thi thể này đều mặc giáp trụ mục nát, có vài cái dáng vẻ to lớn, có vài cái lùn ốm nhỏ tóc bạc đầy đầu, đều đã biến thành xác ướp.
Táng trong tháp, kiểu táng thế này tôi vẫn là lần đầu trông thấy.
Một người Uông gia vô cùng gầy gò chầm chậm thả dây thừng xuống trước mặt tôi, cách tôi đại khái sáu bảy cánh tay, treo trong không trung, dùng súng chĩa vào tôi, hô lên với bên trên: "Chỗ này toàn là bánh tông, ông chủ Tiêu, chúng ta bàn điều kiện đi, tôi không thể để người khác thấy máu ở đây, bằng không ông chắc chắn không ra được."
Ông chủ Tiêu trên kia trầm mặc một hồi, kêu lên: "Tôi không có thời gian, các người khiến hắn đừng làm phiền tôi là được." nói rồi lại rơi vào trầm mặc. Tôi nhìn thấy thêm nhiều người bắt đầu xuôi dây thừng xuống, cũng bắt đầu xây dựng một đài ngang tạm thời ở tầng này, đại khái tôi đã hiểu phong cách của bọn họ, bọn họ dùng lưới an toàn xây dựng đài ngang trong không trung ở mỗi tầng, từ đó tiết kiệm được dây thừng.
Tôi không còn sức lực, nhìn phần lớn người Uông gia tiếp tục đi xuống, Tiểu Hoa vẫn bị treo ở đó, không hề động đậy, đại khái thời gian hai điếu thuốc, một người trung niên từ bên trên thòng xuống, đứng trên lưới an toàn trước mặt tôi, nhìn tôi từ sau lưng người Uông gia.
Đây là một người trung niên mặt trắng, sạch sẽ, không chút thu hút nào, đi trên đường nhìn hai ba lần cũng chưa chắc nhớ được. Vóc dáng lại cao vô cùng, tôi phỏng đoán không ra, Tam Diệp xuống theo bên cạnh ông ta. Gã nhìn nhìn Tiểu Hoa bị treo, nói với tôi: "Ngô Tà, cậu phải nhớ, đây là Ngô gia các người không đủ chuẩn." nói rồi gã nắm lấy cằm Tiểu Hoa, nâng mặt Tiểu Hoa lên, bóp miệng Tiểu Hoa há ra.
Ông chủ Tiêu ho ra một ngụm đờm, liền định nhổ vào trong miệng Tiểu Hoa.
Vào lúc đó, động nhiên một cơn chấn động rất nhỏ, tất cả những lưỡi gà trong núi bắt đầu rung động, trên kia nổi sấm rồi.
Tác giả: Hôm nay có hơi lười, trong đầu một vùng trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro