Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 210

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Tôi chưa từng gặp cục diện quẫn bách thế này, trước đây tôi là một người cảm thấy mọi việc đều sẽ có cách, lúc này trong đầu loạn cào cào. Không phải tôi trở nên bi quan, mà là lần này quả thực quá chật vật, năm đó ở núi Trường Bạch chí ít chúng tôi còn có chậu rửa mặt và băng vệ sinh có thể làm vũ khí, hiện tại trong tay tôi chẳng có gì.

Tôi chỉ có thể đợi sao?

Tôi biết Hạt Tử sẽ không đợi, mà Muộn Du Bình có thể thoắt cái đã nhận ra điều gì, không kịp thông báo cho chúng tôi đã đi thi hành. Tôi ảo tưởng một chút, tôi nhảy đến trên một sợi thừng an toàn, trượt xuống trên người một sát thủ Uông gia, một chân đá ngất gã, sau đó cầm lấy súng của gã bắn quét đám người xung quanh. Bắn bọn họ rơi xuống vực thẳm như nho rụng, sau đó bắn tắt tất cả đèn phía trên. Kéo bọn họ vào bóng tối giao chiến.

Chúng tôi có Hạt Tử, trong bóng tối, Muộn Du Bình cũng chưa chắc có thể vượt qua anh ta.

Không, con mẹ nó đây là chuyện Schwarzenegger mới làm ra được, đạn sẽ không lướt sát qua người tôi hoặc bắn vào cơ thịt để lại một lỗ máu nhỏ, loại súng nằy bắn lên người sẽ thành cái hố. Tôi trúng hai phát súng nếu không có cấp cứu chữa trị hiện đại thì chết chắc. Khả năng lớn nhất là tôi nhảy lên thừng an toàn, trượt xuống, trượt vào lòng người Uông gia, bị gã xé cằm, thẳng thừng đạp xuống vực thẳm.

Đợi đã, vừa nãy tôi nghĩ cái gì vậy?

Đèn?

Tôi len lén thò đầu, nhìn thấy ánh đèn buông xuống, có cách gì có thể làm tắt đèn không.

Nếu Khảm Kiên ở đây thì tốt rồi, ná không có tiếng động, đạn lấy được ở khắp nơi, bắn đèn là thích hợp nhất, đáng tiếc hắn ta không xuống đây. Tôi đang hết đường xoay xở, lại nghe thấy ông chủ Tiêu ở trên kia tiếp tục hô: "Ngô Tà, cậu ra đây đi, đây là con đường chết, sớm muộn tôi cũng sẽ tìm được cậu. Tôi chỉ không muốn cậu quấy rầy công việc cuối cùng của tôi, bằng không tôi cũng sẽ không quan tâm đến cậu, tôi biết cậu nấp ở đó, được, dây thừng của Giải Vũ Thần sau năm phút tôi sẽ cắt đứt, cậu ra đây tôi sẽ cho các cậu sống đến khi tôi làm xong việc. Sắp nổi sấm rồi, còn thời gian hai mươi phút, cậu đừng quấy rầy tôi."

Ông chủ Tiêu nói năng lộn xộn, giọng điệu vô cùng hưng phấn, tôi nhìn vào điện thoại, 5 phút, tôi tin ông ta làm ra được, trong chuyện này đã chết quá nhiều người rồi, Tiểu Hoa đối với ông ta mà nói không có khác biệt quá lớn.

Ánh đèn rơi xuống dưới ngừng lại, tôi nhìn thấy tất cả người Uông gia bắt đầu đề phòng, đó là hướng Bàn Tử biến mất lúc nãy, có thể nhìn thấy dù nhảy của Bàn Tử treo trên vách tháp. Tôi tính toán thật nhanh trong lòng, nếu là người khác cũng thôi đi, đây là người Uông gia, người Uông gia gần như không phạm sai lầm, Bàn Tử muốn khỏa thân giả tượng thần chắc chắn sẽ bị bắn thành cái sàng gạo.

Quả nhiên người Uông gia bắt đầu bắt quét chuẩn xác vào tượng thần trên vách tháp, não tôi vào nháy mắt đó đạt đến vận tốc nhanh nhất, bây giờ tôi ra ngoài sẽ trực tiếp bị bắn chết, ông chủ Tiêu hấp tấp lúc này đã vô hạn đạt đến nơi mục tiêu của ông ta, 20 phút, đợi đã, nếu trong 20 phút ông ta không thể đến được đáy tháp, ông ta sẽ thế nào?

Tôi không biết đáy tháp có cái gì, nhưng hai mươi phút này trong trực giác của tôi không xua đi được, ông chủ Tiêu tiếp tục hô lên với tôi: "Đã qua hai phút, còn lại ba phút, tôi sẽ cho Giải Vũ Thần rơi thẳng xuống đáy. Ngô Tà, không phải cậu được xưng là luôn có thể toàn vẹn trở ra sao, lần này cậu cứ thử xem."

Tôi túa mồ hôi lạnh đầy mình, tôi chỉ có thời gian một phút, bởi vì tôi biết trong hai phút cuối cùng, Muộn Du Bình và Hắc Hạt Tử chắc chắn sẽ mạo hiểm tấn công trực tiếp, Hắc Hạt Tử chắc chắn đã không còn ở vị trí cũ nữa, tôi quá quen thuộc phong cách của bọn họ, thể lực bọn họ kinh người, cho nên bọn họ luôn luôn chọn chủ động tiến công.

Tôi thầm phỏng đoán thời gian, có một dự cảm rất lớn, lần này chúng tôi sẽ thua, gần như trong nháy mắt ông chủ Tiêu nói: "Còn 2 phút", tôi lăn lên phía trên xà đá, bò dậy, hô về phía ngược sáng nhìn không rõ trên kia: "Tôi ở đây, tôi nói ông biết, không có tôi trong vòng 20 phút, ông sẽ không xuống được đáy ——"

Lời còn chưa nói hết, trên đầu vang lên một tiếng súng, tôi liền trúng đạn ngay ngực, bị lực đẩy của viên đạn trực tiếp hất bay, rơi xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi