Chương 207
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Cuối cùng cũng đuổi đến, thời gian chúng tôi cược mạng giành lấy được, cuối cùng với thực lực trước mắt, thu nhỏ lại thành ưu thế 5 tiếng đồng hồ. Chỉ có 5 tiếng đồng hồ. Không biết bọn họ xuống từ tháp nào, nhưng cuối cùng bốn cái tháp đều sẽ giao nhau tại đây.
Không biết người đợi trên kia có bị phát hiện không, tuy sớm biết sẽ có giờ phút này, nhưng ông chủ Tiêu đuổi theo tới đây, ngược lại tôi cảm thấy an tâm hơn. Cảm giác nơi này có chút hơi người. Cảm giác đột nhiên muốn khui chai bia, đợi bọn họ xuống BBQ.
Bàn Tử nhìn lên, nhẹ giọng bảo tôi: "Trong một lúc bọn họ không đuổi theo đến chỗ chúng ta được. Có cách nào biết được Đại Hoa có cùng xuống không không."
"Với tính cách của cậu ấy, nếu trong tay cậu ấy có tin tức cốt lõi, có nguy hiểm cho chúng ta, cậu ấy chắc chắn sẽ xuống, nếu ông chủ Tiêu là một cục phân, đợi bị chút ta thịt, cậu ấy chắc chắn ở trên đó nghịch điện thoại." tôi nói, Tiểu Hoa không hiểu ngôn ngữ gõ, trong lòng không kiềm được có hơi hối hận, có điều ngôn ngữ gõ không có hệ thống, cho dù tôi muốn dạy cũng không có cách nào, chỉ có thể tay làm tay dạy, thế thì với kiểu bận rộn của cậu ấy, cậu ấy có thời gian học mới là lạ.
Tôi nhìn ngó xung quanh, trong đội ngũ của ông chủ Tiêu có cao thủ, hơn nữa trang bị đầy đủ, bây giờ ông ta có thể ở trên đó đùa cợt tôi, chứng tỏ tình trạng đội ngũ rất tốt, với dự đoán sẽ sống mái lúc trước, trong tay ông ta trừ súng đất bình thường, có thể còn có vài thanh vũ khí tự động. Cho dù chúng tôi lợi hại cỡ nào, tổ hợp mơ mộng cỡ nào, một cây AK ở trước mặt chúng tôi, bắn 30 phát, chúng tôi sẽ chết chắc, đường sống duy nhất có thể chính là nhảy xuống từ chỗ này, hy vọng bên dưới là một suối nước nóng khác.
Quanh đây hoàn toàn không có bất cứ khả năng nào có thể mai phục chiến đấu, 5 tiếng đồng hồ này chính là vận tốc sinh tử.
Bàn Tử nhìn vẻ mặt của tôi, nhắc nhở: "Thiên Chân, bọn họ đầy đủ dây thừng, chắc chắn sẽ đu xuống đây, chúng ta chỉ có tối đa 30 phút. Mau đi thôi. Đến đáy còn có một cơ hội sống."
Thật là chênh lệch giàu nghèo. Tôi thầm mắng trong lòng, thì ra nghèo túng đáng sợ như vậy, bình thường không cảm thấy, lúc có người muốn xử anh vẫn là phải có chút tiền đánh trận.
Tôi nhìn xuống phía dưới, tôi không lừa được bản thân, 30 phút cho dù xuống đến đáy chúng tôi cũng không có phần thắng, tôi ngẩng đầu nhìn phía trên, khi pháo lạnh của bọn họ ném xuống, chính là lúc chúng tôi điên cuồng chạy thoát thân trong 15 phút. Lúc này tôi nhìn thấy mặt sau của xà đá.
Nếu bọn họ đu xuống, nhất định sẽ không bước xuống từng bậc từng bậc, nếu chúng tôi có thể cố định mình phía sau xà đá, trừ phi bọn họ tìm từng cái một, bằng không khả năng lớn nhất là trong nháy mắt xẹt qua chúng tôi. Như vậy chúng tôi sẽ rơi xuống sau lưng bọn họ, đây là ưu thế rất lớn, nếu bỉ ổi một chút, chúng tôi còn có thể cắt đứt dây thừng của bọn họ.
Tôi nói suy nghĩ của mình cho bọn Bàn Tử nghe, Hắc Hạt Tử nhìn nhìn xà đá, liền vui vẻ, "Tôi không vấn đề gì, các cậu cũng không vấn đề gì, nhưng Bàn Tử chết tiệt này không trốn được."
Bàn Tử nhìn phía đối diện, nói với chúng tôi: "Tôi có thể đi đến đối diện." hắn dùng đèn pin rọi phía đối diện, theo phán đoán của chúng tôi, trên tường đá đối diện hẳn là có một tượng Phật khổng lồ, tượng Phật này đến tầng này, chắc chắn là tầng nào tầng nấy tương tự kết cấu Phật tháp bên ngoài, nhưng chưa chắc là Phật giáo. Ánh đèn pin chỉ chiếu được một bộ phận, chỉ có thể chiếu ra một ít hoa văn, cũng không biết là cái gì. Dường như cũng đều làm bằng da người. "Cậu nói chúng ta qua đó nấp vào những tượng thần này, có phải cũng rất chắc ăn không."
"Vấn đề là làm sao anh qua đó đây?"
Bàn Tử vỗ vỗ túi của mình: "Dù nhảy của Khảm Kiên ở chỗ tôi, tuy bề mặt có vài lỗ lớn. Nhưng tôi bay qua đó không thành vấn đề."
"Vậy anh làm sao quay lại?"
Bàn Tử vỗ vỗ móc bảo hiểm của mình: "Chúng ta không có dây thừng, nhưng có móc, đợi bọn họ đu xuống, tôi nhảy lên dây thừng của bọn họ, thân tháp không rộng, cho dù bọn họ xuống từ chỗ nào, tôi cũng có thể lượn tới móc được."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro