Chương 205
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tôi bị Bàn Tử dùng nước giội tỉnh, lúc tỉnh lại, tôi nhìn thấy mình ở trên một thang đá, bên cạnh một vùng đen kịt.
Thang đá giống hệt mấy tầng trên, trước đó trên nó chắc đều có cầu thang bằng gỗ, hiện tại đều mục nát chỉ còn lại xà đá vốn có bên dưới, không có tay vịn, có lúc cũng rất rộng, mỗi lần cất bước đều rất đau khổ, hơi sơ sẩy một chút thì sẽ té xuống.
Bọn họ đang dùng máy phát điện quay tay sạc điện cho đèn pin, pháo lạnh chắc đã dùng hết. Mọi người đều mồ hôi đầy đầu, trên người tôi cũng toàn mồ hôi, trong không gian này vô cùng ấm áp, không, nên nói là vô cùng nóng nực.
Tôi ngẩng đầu nhìn nhìn, phía trên một vùng đen kịt, căn bản không nhìn thấy được đỉnh, nhìn xuống dưới, bên dưới cũng đen kịt một vùng, không nhìn thấy đáy.
"Tầng mấy rồi?" sau khi tôi hôn mê sâu, cơ thể được nghỉ ngơi rất tốt, lúc này phổi không còn đau như trước nữa, chỉ là trong phổi hình như thiếu đi mấy phần, không thoải mái cho lắm. Bàn Tử đáp: "Tôi đã không rõ nữa rồi, tầng này chúng tôi đã đi bảy tiếng, chúng tôi vẫn chưa nhìn thấy đáy. Chúng tôi quả thực cõng không nổi cậu nữa."
Tôi nhìn Muộn Du Bình, nói với y: "Anh có ý gì? Tôi nói mấy câu thì có làm sao?"
Tôi đúng là có hơi tức giận, Muộn Du Bình lặng lẽ bảo: "Lời như vậy tôi nghe quá nhiều rồi."
Tôi đột nhiên giật mình, đột nhiên nhận ra, thứ như di ngôn, đối với một người sẽ không chết mà nói, không có chút ý nghĩa nào, trong sinh mệnh của y, y chắc chắn từng nghe thấy vô số di ngôn, đối với người như chúng tôi mà nói, để lại lời sau cùng thực ra là kết thúc cuộc đời chúng tôi, chắc chắn vô cùng quan trọng và thiêng liêng, nhưng đối với y mà nói, di ngôn chỉ là một câu sau cùng của người y từng quen biết, những cuộc đời đó đều quá ngắn ngủi.
Thực ra con người cũng không phải nhiều kiểu nhiều loại, tôi từng trải nhiều chuyện như vậy, con người tổng cộng chỉ có bấy nhiêu, chắc cỡ mấy chục loại, trong quan hệ xã hội bình thường anh tìm một người đồng sinh với mình rất khó, trong một xí nghiệp đa quốc gia hai vạn người, giám đốc công ty ngày nào cũng sẽ thông qua hệ thống phát thiệp mừng cho mấy trăm người. Phải, chủng loại người không chỉ có một, nhưng cũng không phức tạp vô hạn, nếu như sống đủ lâu, thì anh sẽ nhìn thấy người có tính cách giống nhau xuất hiện hết lần này đến lần khác trong sinh mệnh của anh. Anh không muốn sống nhàm chán chỉ có thể không ngừng thay đổi chính mình.
Cho nên, lẽ nào di ngôn cũng có phân loại, di ngôn của tôi cho dù có ý nghĩa với tôi hơn nữa, cũng là một loại di ngôn cố định mà thôi, có thể còn là loại cơ bản thường thấy? Cho nên Muộn Du Bình chọn không xoay ghế.
Đây quả thực là bi kịch.
Hắc Hạt Tử ở bên cạnh lại cười, dùng sức quay cần phát điện, bảo: "Cậu biết di ngôn vĩ đại, kết cục sau cùng là cái gì không?"
Tôi lắc đầu, Hắc Hạt Tử bảo: "Bị lãng quên."
Tôi muốn phản bác, Hắc Hạt Tử nói: "Người sắp chết cậu từng gặp quá ít, tôi từng gặp rất nhiều, người sắp chết, càng muốn cố gắng sống tốt hôm nay. Người khỏe mạnh lại thích hy sinh hôm nay để kỳ vọng vào tương lai tốt đẹp, trên thực tế, mỗi một ngày đều có một không hai, cậu phải nghiêm túc mà sống."
"Sao các anh đều chuyện này chuyện nọ vậy?" tôi che mặt, trong lòng thầm mắng, biết lời mình muốn nói, đối với bọn họ không có ý nghĩa gì, tuy vô cùng khó chịu, nhưng quả thực cũng là sự thật.
Bọn họ chẳng qua đều đang nói, chết có gì ngầu lắm đâu.
Tôi đứng dậy theo bọn họ tiếp tục đi xuống, Bàn Tử liền bảo: "Tháp này đến tầng này, cao thái quá, chúng ta không còn pháo lạnh, bây giờ không thể đo được khoảng cách này. Cứ thế đi xuống, đầu cũng choáng váng, đúng là đi không đến đáy. Còn đi xuống như vậy nữa chúng ta cứ là ngã xuống cho xong."
"Trên đầu nổi sấm rồi sao?" tôi hỏi, bọn họ đều không trả lời, Bàn Tử nói: "Sâu như vậy, cho dù nổi chúng ta cũng không nghe thấy."
Tôi bảo Bàn Tử nói kỹ xem, mấy người họ đầu óc đều mau lẹ, nhưng biết rộng nhớ lâu, Hạt Tử cũng không bằng tôi, Bàn Tử nói bọn họ xuống đến đầm nước, đã nhìn thấy con trùng trông như vỏ sò trong những xác trẻ con kia, đã ăn Đạo Lộ Tướng Quân chỉ còn lại một lớp da, bọn họ đã thăm dò một lượt lối đi dọc hai bờ cầu, phát hiện trong hai thông đạo, toàn bộ đều là lưỡi gà thanh đồng giống như vảy rắn, bao phủ cả lối đi, những miếng thanh đồng này vô cùng sắc bén, mà xung quanh hai lối đi phân nhánh, đường đi thông suốt bốn phương, trong đó cũng toàn là lưỡi gà như thế, giống như mê cung vậy.
Bọn họ trong lúc lạc đường cuối cùng vào được tháp này, tháp này cũng không phải tòa tháp trước đó của chúng tôi, nhưng đếm số ban đầu vẫn theo đếm số của tháp trước tiếp tục tính, Bàn Tử phỏng chừng tháp này chia đoạn, sau khi chúng tôi qua được một đoạn dưới lòng đất, phải đi qua đủ loại đường ống phức tạp đầy lưỡi gà thanh đồng, vào đến một đoạn khác dưới lòng đất, đoạn này thân tháp chôn sâu dưới đất. Dài gấp mấy lần đoạn ở phía trên, tầng lúc này bọn họ đến được, gần như dài vô hạn, không biết "đáy" có tồn tại không.
Tôi thầm khó hiểu, ngẫm nghĩ, liền nói với bọn họ: "Nghe qua không giống kết cấu xây dựng tháp."
"Tự cậu nói là tháp mà." Bàn Tử bảo. Tôi nói: "Hạt Tử, chắc anh có thể nhớ ra đây là kết cấu gì."
Hạt Tử nhìn tôi, đột nhiên nhướng mày một cái: "Cậu là nói, cái tháp này sao."
"Là một nhạc cụ khổng lồ." tôi nói: "Đây là một thiết bị phát thanh khổng lồ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro