Chương 203
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Chúng tôi bò lên, cẩn thận từ bên cạnh thò đầu ra, nhìn thấy nước trong suối đã hạ xuống đến đáy suối, tôi trở mình ngã nhào, trong lòng chỉ mắng mẹ.
Cuộc đời tôi trong nhiều năm như vậy, vừa nãy trong lòng tôi cuối cùng cũng nảy lên một tia suy nghĩ từ bỏ, không phải là kiểu không nghe không hỏi ở thôn Vũ, mà là thực sự vì khó khăn muốn trốn chạy, muốn nhắm mắt lại nhẫn nhục chịu đựng nhưng không tiến tới nữa, lúc này đường đã tự mở rồi.
Cái con mẹ mày.
Trong nháy mắt đó tôi quả thực muốn mắng to một trận, đây là không thể giải thoát, có lúc buông không được, không có thời gian nào dành hết cho anh, tôi ngẩng đầu nhìn bóng tối trên kia, muốn biết khi nào, tôi có thể có lúc chỉ mở một mắt, nhắm một mắt. Phía trên tháp toàn là bóng tối. Không nhìn thấy được gì.
Bàn Tử nhanh chóng kiểm kê vận dụng còn sót lại trên người chúng tôi, tôi hô: "Bàn Tử, anh có thể nghỉ một lát không, để tôi thở đã."
"Chuyện như làm việc, đương nhiên phải nói là làm ngay." Bàn Tử ở bên cạnh nói: "Lúc mấu chốt cố gắng cũng qua được, nếu không cố gắng, có thể sẽ dừng lại ở đây."
Đương nhiên tôi biết đạo lý này, trở mình dậy, nhìn thấy Hắc Hạt Tử và Muộn Du Bình sớm đã chuẩn bị xong rồi, tôi khoát tay, đột nhiên phổi trước đó không có cảm giác, lập tức bắt đầu co rút dữ dội. Tiếp đó tôi bắt đầu ho khan kịch liệt.
Trận ho này, ho đến tròng mắt tôi cũng sắp nổ tung, ho liên tục ước chừng mười mấy phút, sức cùng lực kiệt biến thành co giật.
Bàn Tử điên cuồng vỗ lưng tôi, tiếp đó tôi bắt đầu ho ra một thứ từ trong phổi, cũng không biết là cái gì, trông như sợi bông, cứ ho mãi.
Ho xong rồi, tôi gần như ngồi xụi lơ, nhìn nhìn những sợi bông kia, tôi dùng tay chạm thử: "Cái gì đây? Xá lợi của ông đây sao?"
"Đây là Kỳ lân kiệt." Muộn Du Bình bên cạnh nói: "Nhiều năm trước cậu hít nó vào phổi."
Ba người họ đều nhìn tôi, như nhìn một người sắp chết, tôi khoát tay, thầm cười khổ, lại hít thở, liền phát hiện không khí ẩm ướt này vào trong phổi, đều đau nhức, chỉ cần hít thở, thì sẽ đau, tôi nói với mình, một lát nữa là ổn, nhưng tôi cẩn thận thở sâu, lại thở thế nào, thế nào cũng đau.
Bàn Tử định đỡ tôi dậy. Tôi đã không dậy nổi.
Trong nháy mắt đó tôi nhìn ánh mắt bọn họ, tôi cảm thấy có hơi không ổn.
Trong nháy mắt đó, tôi thậm chí cảm thấy, cả chuyện này là một âm mưu, bọn họ gấp rút đi xuống như vậy, lẽ nào là tôi sắp chết, bọn họ thực ra muốn cứu tôi?
Lôi thành thực ra là mấu chốt để cứu tôi?
Bọn họ sợ tôi không chịu chữa bằng cách này, nên khiến tôi tự mình đến Lôi thành. Bởi vì đến Lôi thành sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn, khiến người bên cạnh gặp nạn.
Không, sẽ không đâu, thế này không hợp logic, nhưng tại sao bọn họ gấp như vậy, còn gấp hơn cả tôi. Quả nhiên rất nhiều chuyện phải tự mình sau khi chậm lại mới có thể nhìn rõ. Anh phải nhìn sau lưng người khác, mới có thể nhìn ra toàn cảnh.
Tôi cảm thấy trong lòng mình quá nhiều vở kịch, muốn chống dậy, lại thực sự chống không dậy nổi, Bàn Tử muốn kéo tôi dậy: "Đi! Thiên Chân! Phải có kết cục tốt."
Tôi phẩy tay một cái bấu lấy tay Bàn Tử, "Đợi đã Bàn Tử, tôi phải lưu lại vài lời ở đây."
"Tại sao?"
"Anh tin tôi đi, tôi phải lưu lại vài lời ở đây." tôi nói với Bàn Tử: "Các anh cũng phải lưu lại lời ở đây, chúng ta phải nói hết những lời trong lòng tại đây." Bàn Tử kêu to lên: "Không còn thời gian nữa. Tiểu Ca cậu ấy đang nhìn qua đây ——"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro