Chương 200
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Mùi này tanh hôi khủng khiếp, gần như khiến tôi thoắt cái ho khan, đây không phải mùi thối rữa của thi thể còn mới, càng giống mùi thối của nấm mốc lâu năm tạo ra. Gần như trong nháy mắt, Bàn Tử đã ngửi thấy mùi thối này, ở bên ngoài mắng to: "Đệt mợ, cái chân thối của con bánh tông thò ra ngoài rồi." tôi muốn mắng trả nhưng quả thực không mở nổi miệng, mắt cũng bắt đầu phát đau, dùng sức nheo mắt lại, tôi dùng đèn pin rọi vào trong.
Tôi nhìn thấy bên trong khối đất này, dường như có một đám da đã thuộc, không biết là biểu bì của thứ gì, xám xịt, bề mặt mọc đầy sợi nấm ngắn nhỏ.
Tôi còn định xem cho kỹ, như mùi quả thực quá thối, tôi chỉ có thể dùng đèn pin tiếp tục nhanh chóng đập bể những nhánh đồng kia.
Mỗi lần đập, khối đất kia lại sẽ tiếp tục nứt ra, không ngừng rơi xuống, vừa nãy thứ rớt xuống nước khiến chúng tôi ngẩng đầu lên, hẳn chính là những mảnh đất này. Bàn Tử nhắc nhở tôi, phải lột bỏ những phù chú kia trước, bằng không sẽ hạn chế tuyển thủ này phát huy, không đánh lại thứ trong nước, kịch sẽ mất hay.
Tôi hoàn toàn không tin phù chú có thể có tác dụng gì, nhưng vẫn kéo lơi những miếng gấm bên ngoài, tiếp tục đập, mùi thối bên trong càng lúc càng nồng, tôi gần như muốn nôn mửa, đúng là vô cùng giống mùi hôi chân, hơn nữa còn là mùi ngửi thấy khi thọc chân thối vào miệng mình. Xông cho tôi váng đầu đến thứ trong khối đất cũng không nhìn rõ. Bàn Tử ở ngoài kêu to: "Thiên Chân, vũ khí sinh hóa, vũ khí sinh hóa, mau mau ra đây, chúng ta làm không nổi rồi."
Tôi cắn răng kiên trì, cuối cùng cả khối đất vì sức nặng và trọng lượng của những nhánh đồng chống đỡ, bắt đầu nứt ra hàng loạt, mảnh đất không ngừng rơi xuống, da thuộc bên trong bắt đầu lộ diện tích lớn ra ngoài, tôi nhìn thấy một thi thể động vật kỳ quái, bị bọc trong khối bùn đất.
Tôi cẩn thận nhận biết, cũng không nhận ra đó là cái gì, bởi vì phần đầu vẫn còn rất nhiều đất, nhưng có thể nhìn ra được, đây là một thứ cực lớn chết rất lâu rồi, làn da đã hóa thành da thuộc, rất nhiều chỗ mục rữa thủng, để lại rất nhiều lỗ lớn. Bề mặt có một lớp nấm mốc màu đen, thoạt nhìn rất giống một con bánh tông lông đen khổng lồ, nhưng tôi biết không phải.
Thứ này tuyệt đối không phải bánh tông, tuy mùi thối khó ngửi, nhưng thứ này tuyệt đối sẽ không khởi thi. Trong lòng tôi hơi yên tâm, nhìn nhìn bên dưới, nếu là như vậy, chứng tỏ người thiết kế nơi này thực ra trình độ bình thường, thứ dưới nước, có thể cũng là giả thần lộng quỷ.
Tôi tiếp tục đập vào những nhánh thanh đồng, lúc này có thể nhìn thấy những nhánh thanh đồng này đều kẹp trong thi thể con vật này, nhưng thứ này rất nặng. Chỉ cần tiếp tục đập gãy một ít, do sức nặng, cuối cùng nó sẽ kéo rách lớp da của mình rơi xuống.
Tôi cắn răng, nước mắt nước mũi đều chảy xuống, lại nghe thấy Muộn Du Bình bên ngoài hô một tiếng: "Đợi chút!"
Tôi thầm nghĩ có phải anh cũng chịu hết nổi rồi không, nhẫn nhịn đi, có tiếng Muộn Du Bình bên ngoài đánh pháo lạnh, từ đây ném xuống dưới.
Tôi thông qua khe hở nhìn thấy pháo lạnh rơi xuống đầm nước, rơi vào trong nước, liền phát hiện, trong nước đã không còn giống ban nãy.
Tất cả xác trẻ con không biết từ lúc nào đã nổi lên mặt nước, trên thân những cái xác, xuất hiện rất nhiều nốt mụn kỳ quái, đang không ngừng nhiều lên.
"Chuyện gì thế?" tôi nghe Bàn Tử hỏi, Muộn Du Bình nói: "Trong khối bùn có thứ gì đó, rơi xuống nước bùn sẽ hòa tan, thứ đó còn sống, chui vào thi thể đang ăn thịt những đứa trẻ này."
Ở khoảng cách này tôi quả thực nhìn không rõ, ngẩng đầu nhìn nhìn khối bùn còn lại, trong khối bùn chỉ có thứ màu trắng trông như vỏ sò kia. Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ lẽ nào cái xác thối hoắc này không phải mấu chốt, những vỏ sò màu trắng trong khối bùn này mới là mấu chốt. Muộn Du Bình ở bên ngoài thấp giọng nói: "Chúng ta nghĩ sai rồi, đi mau!" còn chưa nói xong, đột nhiên cái chuông run lên một cái, lập tức khối bùn ở giữa cuối cùng không chống đỡ nổi sức nặng, cả khối vỡ ra, rơi xuống dưới. Cả cái chuông đều rung lên một cái. Tôi dùng sức tóm lấy mép chuông, trong nháy mắt đó, tôi phát hiện đoạn gấm tơ vàng vừa nãy mình xé ra làm đai quần đã không bị xé đứt hoàn toàn. Vẫn còn nối với lưng quần tôi.
Nháy mắt tôi bị kéo vào không trung, còn không đợi tôi có bất cứ suy nghĩ nào, đã rơi vào trong nước, va vào những thi thể trẻ con kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro