Chương 74
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tôi nghe Lưu Tang nói như vậy, lòng đã lạnh một nửa. Xem bộ gã không chỉ biết, hơn nữa gã vẫn luôn đợi tôi hỏi gã.
Cũng chính là nói, gã vẫn luôn cho rằng có thể tôi sớm đã hiểu kỳ quặc trong chuyện này, nhưng tôi vẫn mãi chẳng hiểu.
Điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái hơn, Bàn Tử nghe Lưu Tang nói vậy xong, cũng không tiếp lời, bốn người đều trầm mặc hẳn đi. Kế đó, người trước mặt bắt đầu tiếp tục bò tới.
Các loại suy tưởng vốn có trong lòng tôi ngay tại khoảnh khắc đó, trong nháy mắt đan xen giống như thông suốt. Một đáp án hiện lên sống động trong lòng tôi, nhưng lại không ra được.
Dưới tình huống thế này tôi cũng không cách nào làm khó gã, chúng tôi lại bò một tiếng đồng hồ trong trầm mặc, đột nhiên tôi nghe thấy tiếng vọng từ trước mặt truyền tới, tựa như phía trước xuất hiện không gian trống trải.
Tôi không thể kiềm được mừng quýnh trong lòng, trước đó vì cúi đầu bò đi trong bóng tối thời gian dài, cả người tôi rơi vào trạng thái tê dại, đột nhiên nghe thấy loại âm thanh chỉ xuất hiện trong không gian lớn này, áp lực trong lòng tôi lập tức buông lỏng, huyết áp của tôi nháy mắt tăng cao, bắt đầu liều mạng bò tới.
Tiếp đó có thể chỉ có thời gian một hai phút, nhưng cảm quan của tôi bị kéo dài ra vô hạn, tôi nghe thấy phía trước có người bắt đầu nói chuyện, giống như giọng Bàn Tử, tiếng nói chuyện vô cùng vô cùng chậm đến nỗi tôi căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì. Lúc này khó chịu trong lòng cùng áp lực giam cầm bốn phía khiến tinh thần tôi có phần hoảng hốt, đột nhiên tôi lại cảm giác khuỷu tay tôi bò tới lại không áp vào chân tường đá, suýt nữa cả nửa thân trên ngã dập xuống.
Tôi bò ra ngoài, nhưng lối ra của cái động này dường như ở vị trí rất cao, mắt thấy tôi đã sắp trượt xuống rồi.
Tiếp đó có người tóm lấy vai tôi, lôi tôi ra khỏi huyệt động cứ như đỡ đẻ.
Cứ bò mãi, đột nhiên bất ngờ đứng thẳng dậy, trực giác trời đất quay cuồng, tôi ngã vật xuống đất, xung quanh toàn bộ đều là âm thanh chậm rãi, có rất nhiều người đang nói chuyện, vô số vô số người. Nhưng không có bất kỳ tia sáng nào, một vùng đen kịt.
Tôi hòa hoãn lại, mới có một Tê chiếu được đốt lên, bóng tối xung quanh tức tốc lui đi, tôi tỉnh táo hơn chút, liền nhìn thấy mình ngồi trên một khối nham thạch gồ lên chỉ lớn bằng dàn nóng máy điều hòa, dưới chân lơ lửng, phía dưới lại là vực sâu vạn trượng.
Nơi này tựa như một vách núi ngầm, vách núi đối diện cách tôi khoảng cách đại khái hai cánh tay, có thể nhảy qua được, bên dưới sâu không thấy đáy, sâu thẳm như ma quỷ. Có thể nghe thấy tiếng nước bên dưới như cả ngàn con ngựa phi nước đại, chắc là một con sông ngầm khác.
Tôi còn có thể nhìn thấy hai bên vách đá đều có vô số lỗ hổng như tổ ong vò vẽ, giống như cái động chúng tôi đã bò, trong vài cái động có nước chảy ra, đổ xuống đáy vực sâu, kỳ lạ là, trên mỗi cửa động, đều khắc một thứ, giống như mỗi động đều có một cái tên vậy.
Vô số chậu thanh đồng cùng loại với cái trước đó chúng tôi lấy được trong động, hơi nổi lên kẹt trên vách đá một cách có quy luật. Chi chi chít chít.
Cả đám người của chú Hai, tất cả đều ở xung quanh tôi, ở các nơi nổi lên đều có người đứng. Bọn họ đều mang mặt nạ phòng độc, chú Hai ở ngay bên cạnh tôi, đang dùng rượu thuốc thấm vào một cái khăn lông, sau đó dùng lửa châm lên đốt mấy giây, lại dụi tắt, đắp lên mặt tôi.
Mấy giây trước khi mắt bị che lại, tôi nhìn thấy Bàn Tử và Muộn Du Bình cũng đang làm như thế, tiếp theo một dòng nước ấm từ mắt chảy vào khắp người tôi, tôi ngửi thấy một mùi gay mũi nặng, sau đó mắt bắt đầu ngứa đến khó chịu.
Cái khăn lông này dùng băng gạc cố định ở mắt tôi. Nhìn hành động của chú, đáp án hiện lên sống động không ra được vừa nãy, rốt cuộc đã hiện ra.
Tôi hỏi chú Hai tôi: "Chú Hai, chúng đang đùa cháu đúng không? Cái mộ này chú sớm đã từng vào rồi."
"Chú vẫn luôn tra tìm tung tích chú Ba mày, cái mộ này hai năm trước chú đã tra được." tiếng chú Hai nói, sau đó là đối thoại, đều diễn ra trong bóng tối.
"Vậy sao chú không nói với cháu? Đây không phải để mọi người xem trò cười của cháu sao?" tôi thê lương nói, không phải tôi thê lương vì chú Hai cũng đang lừa tôi, so với chú Ba, chú Hai lừa tôi tôi không thấy lạ. Điều khiến tôi buồn là, thực ra tôi đã biết ý đồ chú Hai làm như vậy.
Trầm mặc một lúc lâu, Bàn Tử cũng không nói gì, người khác cũng không nói, cuối cùng, chú Hai thở ra một hơi: "Mày thông minh như vậy, tự mày nên hiểu."
Tôi không nói nữa, đột nhiên tôi nghĩ đến chuyện hồi Tết, những lời chú Hai từng nói lúc uống rượu với tôi.
"Tiểu Tà, thứ như con người, lúc đi từ thấp lên cao, lúc đi từ ngây ngô đến cơ trí, nguy hiểm gặp phải đều có thể khắc phục và trốn tránh, chuyện gian hơn khổ hơn không thể hơn nữa, đi mãi đi mãi, cũng sẽ đi qua được. Bởi vì lúc ấy con người tự mình biết mình, biết bản thân nhỏ yếu, loại sợ sệt này có thể cứu mạng người."
Khi đó tôi uống hơi nhiều, không thể yên lặng mà nghe, chú Hai tiếp tục nói: "Rất nhiều người đi đến giai đoạn nhất định, sẽ vượt qua thầy của chính mình, lúc đó cho dù mày muốn khiêm tốn nghe dạy, muốn nhận được chỉ điểm của người khác, mày cũng không nhận được, bởi vì mày đã đi quá xa, không có ai có năng lực chỉ dạy mày nữa. Đó là một loại hoàn cảnh cô độc, nguy hiểm. Chú và thằng Ba đều từng đi đến giai đoạn này.
Có thầy tốt ở chỗ, vào lúc mấu chốt luôn luôn có người có thể nhắc nhở mày cẩn thận, từ chỗ thầy mày sẽ biết được năng lực thực sự của mày có giống với nhận định của mày về mình không, thầy sẽ nói với mày tình huống thực sự của mày. Bởi vì có người có thể nhìn thấu mày, nhưng đến trạng thái của Tiểu Tà mày, tình huống thực sự của chính mày, không ai có năng lực nhắc nhở mày nữa, nếu tự mày không làm rõ được, vậy mày không chỉ sẽ hại chết bản thân, cũng sẽ hại chết người bên cạnh.
Tôi dựa dựa đầu ra sau, trong lòng rất bình tĩnh, tôi đủ từng trải để biết điều chú Hai nói là đúng.
Tôi nói: "Chú muốn thông qua cái mộ này, để cháu hiểu mình, cháu đã không có năng lực xuống mộ nữa, chú Hai, cháu..."
Tôi liền nhận ra tôi không cần nói gì cả, trông bộ dạng của tôi hiện giờ, nhớ lại chuyện tôi làm ba mươi mấy tiếng trước, nếu không phải chú Hai đã dọn dẹp cái mộ này, tôi có thể chết từ sớm rồi.
Quan trọng nhất là, mọi thứ đều đã được thiết kế xong, nhưng tôi không nhìn ra, bây giờ nhớ lại, có vô số chi tiết, trước đây tôi nhất định sẽ phát hiện dấu vết, nhưng lần này cả quá trình tôi đều không phát hiện.
"Chú Hai, thi đại học vẫn học lại được mà, chú không thể một gậy đánh chết Thiên Chân được." Bàn Tử bên cạnh nói: "Cậu ấy đã ra sức vì Ngô gia, cậu ấy lập được công cho Cửu Môn."
Chú Hai không để ý đến hắn, thấp giọng nói với tôi: "Tiểu Tà, chuyện thằng Ba chú sẽ tiếp tục tra, điện thoại của mày chú không lấy, mày nửa đường xuất gia, làm đến như vậy đã được rồi. Mày trị mắt trước đi, chú tin mày cũng hiểu, sau chuyện này, mày cũng không gắp được lạt ma nữa, có những chuyện mày để người chuyên môn đi làm. Chuyện của mày, kết thúc sớm thì tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro