Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Dương Đại Quảng

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Chúng tôi lấy hết tất cả đồ trong phòng trực, toàn bộ chuyển về cửa hàng, bao gồm cỗ thi thể kia.

Bàn Tử đóng gói cả cỗ thi thể và cái ghế, thuê một chiếc xe của công ty chuyển nhà, một mạch lắc ca lắc cắc lái suốt đêm về Hàng Châu. Đồ trong phòng tôi cả rương cả hòm tôi đẩy hết ra phòng trước, nhét vào chỗ làm việc của Vương Minh, sau đó lại chuyển đồ về, đồ gia dụng mục nát đẩy vào trong.

Vương Minh cũng kinh ngạc, "Ông chủ, anh không hoàn lương sao? Đây là trong mộ nào lấy ra vậy, sao trông còn chẳng đáng tiền bằng hàng chúng ta mua."

Tôi bày thi thể lên trên tấm vải trước ghế nằm của mình, cho Vương Minh hai trăm đồng, bảo cậu ta đi vũ trường nhảy đừng cản trở tôi, rồi bắt đầu mở từng cái băng ghi âm.

Số lượng băng ghi âm nhiều hơn tôi tưởng, hơn nữa hai mặt trái phải, hình như đều là các loại hí khúc và nhạc thiếu nhi, có thể nhìn ra ông ta dùng băng cũ người ta từng dùng thu âm lại. Chắc là cuộc sống tương đối khó khăn. Bởi vậy tôi cũng đoán được đại khái, quan hệ giữa chú Ba và ông ta về sau hẳn là bất hòa, bởi vì chú Ba giàu lên rất sớm, nhất định sẽ tiếp tế.

Tôi dùng thời gian cả hai tháng, mới nghe xong hết toàn bộ băng ghi âm, thời gian này, tôi lên xe nghe, xuống xe nghe, đi vệ sinh nghe, đi tắm nghe. Nhưng thứ này không giống như âm thanh khác, nghe tiếng sấm vô cùng nhàm chán, mà tôi đặc biệt cố công nghe kỹ, tất cả chi tiết không muốn sót cái nào, kết quả chính là, tôi luôn bất tri bất giác thiếp đi, tỉnh dậy rồi, băng này lại phải nghe lại lần nữa. Cho nên hiệu suất vô cùng thấp.

Di động cũng không có tin nhắn mới nữa. Nhưng kết luận của tôi khi nghe băng ghi âm là, Dương Đại Quảng này, nhất định là kẻ điên.

Trong tất cả băng ghi âm, toàn ghi lại các loại các dạng tiếng sấm, các loại tần suất, tiếng vang, rất nhiều cái còn kèm theo tiếng mưa to. Phần lớn băng ghi âm, cường độ tiếng sấm, đều là cấp bậc mưa giông.

Thời kỳ tiêu thụ băng ghi âm có thể tra được, thời gian ông ta lấy được những băng ghi âm này chỉ sẽ muộn hơn thời gian tiêu thụ. Tôi tính toán sơ bộ một chút, cho dù tính từ ngày sớm nhất của thời kỳ tiêu thụ, bởi vì cũng không phải ngày nào cũng mưa, muốn ghi lại nhiều tiếng sấm như vậy, khả năng duy nhất là: ông ta chạy đuổi theo đám mây giông.

Mây giông đi tới đâu, ông ta sẽ đi tới đó, đây là một người đuổi theo sấm.

Nhưng mây giông cũng không phải lúc nào cũng có, tổng hợp lại tất cả thời gian, muốn ghi lại nhiều tiếng sấm như vậy, tối thiểu, ông ta cần kiên trì đuổi theo mưa giông ghi lại tiếng sấm suốt 16 năm.

Mẹ nó đây đúng là một tên điên, tại sao ông ta phải làm vậy, những tiếng sấm đó có ý nghĩa gì?

Bàn Tử sau khi qua tháng đầu tiên, sớm đã tụt hết hứng thú, nói người này là một kẻ nghiện tiếng sấm duy nhất trên đời, cậu có tin không ông ta bị sét đánh sẽ lên đỉnh, người anh em này lúc sấm nổ chắc chắn sẽ dựng con gà lên trời làm cột thu lôi. (cha nội thô bỉ =.,=)

Tôi cảm thấy không phải, tôi xem những tư liệu khác của ông ta, cũng có một vài đầu mối mới, tôi nhìn thấy trên ảnh chụp chung của ông ta cùng chú Ba, Văn Cẩm, trên lưng ông ta vác một cái máy rất lớn, cái máy này tôi đã tìm hỏi chuyên gia, là một cái máy ghi âm, thời đó máy ghi âm băng nhựa đời đầu thể tích rất lớn. Tấm ảnh này được chụp trong núi, cũng là nói, từng có một khoảng thời gian, lúc ông ta ghi sấm nổ, ở cùng với chú Ba.

Con người chú Ba không có lợi không dậy sớm, tuổi chú năm đó, chuyện duy nhất có thể khiến chú dậy sớm, chính là Trần Văn Cẩm và đổ đấu.

Tôi sờ cằm, râu rất lâu chưa cạo mọc thành một nhúm lớn, tôi đi cạo, lúc đang cạo, tôi bắt đầu bối rối.

Xem bộ dạng chú Ba trong ảnh, tôi không muốn nghĩ chú Ba thành một kẻ xấu trăm phương ngàn kế, chú với Dương Đại Quảng này trông như bạn rất tốt, thậm chí là anh em, nhưng chú Ba tôi, trên thực tế mà nói, chú chắc chắn là một người trăm phương ngàn kế — vì mục đích của riêng mình giả vờ bè bạn với người khác, anh nói chú làm không được sao? Tôi cảm thấy chưa chắc.

Cho nên chú có đang lợi dụng tri thức khí tượng của Dương Đại Quảng, đang dùng tiếng sấm tìm kiếm cổ mộ cho mình không? Đối với chú Ba kém cỏi hung ác lúc ấy mà nói, tuyệt đối có khả năng, hơn nữa, đuổi theo sấm nổ, suy luận lên, cảm giác rất giống cách đổ đấu nghe sấm ở vùng Lạc Dương thời cổ đại.

Hoặc là nói, hai người này là hồ bằng cẩu hữu, Dương Đại Quảng bị chú Ba mua chuộc? Chú Ba khi đó là cùng ông ta đi dò đấu.

Nhưng dò đấu thì dò đấu, vì sao phải ghi lại tiếng sấm, lẽ nào, lỗ tai người này lợi hại đến nỗi, có thể thông qua nghe băng ghi âm, để phán đoán vị trí khu vực cổ mộ khi đó? Không, theo lẽ thường tuyệt đối không thể nào. Bất kể tôi nghe thế nào, chỉ có thể nghe được tiếng sấm cực kỳ mơ hồ.

Manh mối chuyện này chỉ đến đây, sau đó tôi lại cứ nghe đi nghe lại những băng ghi âm này, nhưng rất nhanh cơ thể đã bắt đầu bài xích, tôi mà nghe sẽ vô cùng nôn nao và khó chịu. Thậm chí nhìn thấy băng ghi âm tôi cũng cảm thấy có chút ghê tởm.

Kiên trì điều tra rất lâu, hiếm khi hoàn toàn không có manh mối, dần dần đến tôi cũng bắt đầu lười biếng.

Tôi bắt đầu phân loại băng ghi âm, kiểm tra thi thể nhiều lần, móc nối liên hệ hỏa táng, Bàn Tử lại gây rối khắp nơi... lực chú ý của chúng tôi bắt đầu bị mùa cua(1) hấp dẫn.

Mùa hạ chớp mắt đã đến, Hàng Châu nóng bức Bàn Tử muốn về trong núi Phúc Kiến, tôi nói chúng ta coi như ra ngoài làm việc, vẫn phải kiếm chút tiền mới về, bằng không đến Tết sẽ khó coi.

Trước kia gom góm nhiều tiền như vậy, vừa sửa đường vừa đầu tư hộp đêm trong trấn cũng tiêu hết bảy tám phần, vì thế chúng tôi liền chui vào cửa hàng làm công vụ ngoại lai.

Bàn Tử bày đậu hũ khô ngũ vị hương và lạp xưởng nướng Hà Lan trước cửa hàng, đây gần như là việc buôn bán chủ yếu, chúng tôi ban ngày bán đậu hũ, ban đêm uống rượu vàng ăn cua, ngẫu nhiên tán gẫu đến chuyện này, cũng càng lúc càng vô cảm, dường như mục đích của chú Ba chỉ là để tôi an táng xong thi thể? Vậy tôi cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ.

Ngoài ra tôi luôn cân nhắc làm sao kể rõ những chuyện này của chú Ba với bà nội tôi, tôi sợ bà không chịu nổi nữa kích động này, cảm thấy vẫn là từ từ hẵng nói, sau khi cha tôi biết thì bắt đầu khóc, quở trách chú Ba bất hiếu, không có tình người. Nhưng nhìn chung là vui vẻ, còn bảo tôi trả lời tin nhắn, kêu chú Ba về nhà. Tôi nói đợi thêm đã, nói không chừng sẽ tự về.

Đương nhiên chú Ba không về, cả ngày nay tôi lén lút đi Lâu Ngoại Lâu vứt rác – rác của bọn họ có người chuyên môn xử lý, rác của chúng tôi đều len lén vứt vào trong đống rác của bọn họ, đột nhiên trời tối lại bắt đầu đổ mưa, mưa không báo trước, giây lát đã mưa tầm tã, trời nén xuống đen kịt. Tôi chạy về cửa hàng, còn chưa vào đến cửa, trên trời chợt lóe chớp, tiếp theo tiếng sấm đinh tai nhức óc truyền vào tai.

Tôi hô to với Vương Minh: "Gom đậu hũ khô vào đi!"

Vừa gọi xong, trong lòng tôi đột nhiên dâng lên một tia khác lạ, tôi ngẩng đầu nhìn mây đen trên trời, tia chớp lại lóe, tiếng sấm lần nữa vụt xuống, vô cùng rõ ràng.

Trong cơn mưa tôi mồ hôi lạnh đầy mình, tôi đột nhiên nhận ra, tiếng sấm vừa nãy, tôi đã từng nghe.

Tôi đứng trong mưa nhìn trời lắng nghe ước chừng 15 phút, mãi đến khi Bàn Tử kéo tôi vào, hỏi tôi làm gì, đột nhiên muốn tình thâm thâm vũ mông mông(2) sao, tôi đi vào phòng, lấy máy ghi âm ra, lấy một hộp băng từ, tôi dùng áo mưa gói lại xông vào mưa, nhìn lên trời. Bắt đầu ghi lại tiếng sấm trên trời.

Mưa giông qua rất nhanh, tôi toàn thân ướt sũng trở vào cửa hàng, Bàn Tử liền đưa tôi một cây búa: "Hoan nghênh cậu gia nhập Liên minh Báo thù."

Tôi đẩy hắn ta ra, bắt đầu lật tìm băng từ của Dương Đại Quảng, tôi có một dự cảm kinh khủng khiến người ta sởn gai ốc.

Chú thích:

(1) 六月黄, mùa cua lột xác trưởng thành. Cua mùa này vỏ cứng, thịt mềm, nặng mùi, mập ăn ngon :)))

Xong chương này tôi chỉ muốn nói là các người ra ngoài làm công thế quẳng anh nhà tôi đi đâu rồi? Ở quê nuôi gà sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi