Chương 37: Tiếng Sấm Rõ Ràng Nhất
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Tôi nói với Bàn Tử: "Chúng ta ở mồ tổ Dương gia, tìm được cái loa lớn kia, đối diện với quan tài Nam Hải vương, đúng chứ? Ở trong mộ thất kia, tất cả âm thanh trên núi đều nghe rõ ràng." Bàn Tử gật đầu, tôi lại nói: "Tôi cảm thấy mồ tổ Dương gia đó, chính là xây dựa theo vương mộ Nam Hải này, thứ này chính là một cái máy khuếch đại âm thanh khổng lồ, dùng cả mộ thất làm cơ sở, tập hợp âm thanh xung quanh."
"Tiếng sấm sao?" Bàn Tử hỏi, nhìn nhìn trần nhà: "Bờ biển này cũng không phải nơi nghe sấm tốt lành gì."
Tôi lắc đầu, Nam Hải vương không không phải muốn nghe hết mọi loại cường độ của tiếng sấm, ông ta là muốn nghe tần suất tiếng sấm, mà dưới thứ nham thạch bờ biển này, có thể nghe tần suất càng thêm rõ ràng. Lại còn lọc bỏ rất nhiều tiếng vang.
Cả cái mộ, chính là một cái "địa thính" khổng lồ, chỉ có điều nó không phải để nghe âm thanh dưới đất, là nghe âm thanh trên trời.
Tất cả thiết kế trong vách tường, đều đến từ thiết kế này, nhưng vì thời gian biến chuyển, bên trên cổ mộ này bị phủ một tầng bãi bùn thật dày, tiếng sấm bị chặn mất.
Người ta nếu bị bịt lỗ tai rồi, phần lớn sẽ nghe được âm thanh trong cơ thể, tim đập, rất nhiều khi thậm chí có thể nghe thấy tiếng máu huyết lưu động, cũng chính là nói, trên kênh nghe sấm, sau khi âm thanh bên ngoài bị đóng kín, cổ mộ này bắt đầu nghe thấy, âm thanh phát ra ở dưới đất.
Những âm thanh này thông qua thiết bị thu âm thanh khổng lồ, tập hợp và phóng to những âm thanh này trong cổ mộ, vô số âm thanh hội tụ, sẽ hình thành sóng âm phức tạp giống như cái chợ kia.
Âm thanh chúng tôi nghe thấy, là âm thanh dưới đất đã bị bãi bùn chắn lại, những âm thanh này từ đâu đến? Giống như tiếng người nói chuyện, nhiều đến thế.
Lẽ nào dưới đáy bãi bùn này, đã chôn rất nhiều người? Hay là bãi bùn này vô cùng đặc biệt?
Còn nữa, vì sao Nam Hải vương muốn xây cổ mộ ở đây? Lẽ nào nơi khác không được sao? Nếu dưới đất nơi này có vấn đề thật, ông ta lại nghe sấm ở đây, lẽ nào có nguyên nhân đặc biệt gì?
Tôi ngẩng đầu nhìn lên trên, nghĩ đến mộ đạo bỏ phế kia.
Nếu nói có đáp án, đáp án rất có thể ở ngay trong mộ đạo bỏ phế này. Vì sao bọn họ phải bỏ phế. Bàn Tử cũng nghĩ đến chuyện như tôi, nhìn tôi gật đầu: "Đi lên xem thử?"
Tôi gật đầu, nếu bây giờ mộ thất đã không vào được, tình hình Lưu Tang không rõ, chi bằng tra rõ chuyện chúng tôi có thể tra rõ đi.
Tác giả: Hôm nay đặc biệt ít, không kịp rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro