Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33: Tâm Bệnh Cuồng Của Lưu Tang

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Bàn Tử nói rất ngắn gọn, sau khi tôi nghe xong sởn cả gai ốc, mấy năm nay chuyện yêu dị kinh khủng nghe nhiều rồi, phần lớn đều nghe không có cảm giác, nhưng nghe chuyện người ta, càng nghe càng kinh sợ. Chuyện người trên đời có thể làm ra thực quá dọa người, nghề này của tôi lại càng như thế.

Chuyện xảy ra trên người Lưu Tang vẫn tương đối không thể tưởng tượng, so với các loại lời đồn truyền bên ngoài, Bàn Tử cho rằng câu chuyện này có thể càng chân thực.

Lưu Tang cũng không phải cô nhi, tuy là khiếu nhai, nhưng Lưu Tang có cha mẹ. Cha Lưu Tang từng đi đánh chiến tranh biên giới Trung Việt(1), Lão Sơn Luân Chiến(2) đánh đến tận năm 1989, cha gã là tốp gần chót, lúc đến tiền tuyến, nhìn thấy súng máy mới biết thật sự sắp đánh rồi, trước khi lên chiến trường khóc một đêm, khi đó tiểu đội trưởng của cha gã trông có vẻ đặc biệt oai, trời sáng đến động viên, nói nhất định sẽ đưa bọn họ về quê nhà.

Lên núi đến chiến trường không đến mười phút tiểu đội trưởng đã trúng đạn vào đầu, trận đầu tiên đánh không đến 5 phút, cả tốp mất hết nửa số người, ông ta bị đạn pháo nổ thương chuyển xuống dưới. Lúc gặp lại tiểu đội trưởng, óc đã chảy sạch, con người từ khi trúng đạn đến chết, cho dù là phần đầu trúng đạn cũng có thể sống thêm mười mấy phút, ông ta nhìn thấy tiểu đội trưởng vẫn đang khóc, người sau khi chết đều đang khóc.

Sau đó hai đội xác nhập, đến rừng cây ở Mãnh Động, từng đánh một lần đều tính là lão binh, lần này đánh 60 giờ, cả ngọn núi bị nổ trụi, khi đó người Trung Quốc đã đánh rất được rồi, lão binh Việt Nam đều biết cách nói gò máu, khi đó cha gã đã nhìn thấy núi bị nổ ra một cái lỗ, bên trong nổ ra một tấm đá xanh. Sau đó lại liên tục nổ mười mấy tiếng đồng hồ, tấm đá xanh bị nổ ra một cái động lớn, mới phát hiện trong núi rỗng.

Cha gã xung phong một lần sau cùng, người Việt Nam liền lùi vào trong động trống, bọn họ đuổi giết vào trong, phát hiện bên trong là một cái cổ mộ, hai bên mộ đạo toàn bộ đều là ngọc bích và Phật vàng và ruby Sri Lanka, là cổ mộ của một thừa tướng nước Nam Việt(3) thời đó. Người Việt Nam ở trong đó chống cự vô cùng kịch liệt, bọn họ đánh mười mấy lần hy sinh đến mấy người cũng không công vào được, cha gã rút ra để xe thiết giáp nổ sụp cửa động, chôn sống toàn bộ người Việt Nam bên trong.

Không đến ba mươi phút bộ đội chi viện của Việt Nam lại đuổi bọn họ xuống núi, lúc này tuyến phía đông kết thúc chiến đấu, tất cả hỏa pháo chi viện toàn diện cho cao điểm 334 này, trực tiếp lật lại những ngọn núi gần đó, đợi nổ xong cha gã lại thấy chỗ núi vốn có không tìm thấy nữa, cả mặt đất đã biến hóa toàn bộ.

Sau khi ông ta hồi phục kể chuyện này với mấy chiến hữu, trong đó có một người chính là Phan Tử, khi ấy Phan Tử vẫn chưa quen chú Ba, đến cuối cùng Phan Tử cũng không nói ra chuyện này, vì Phan Tử biết vào nghề này dễ dàng, ra khỏi nghề lại khó.

Khi đó Lưu Tang mười mấy tuổi, cha gã sau khi bình phục thì sinh ra gã. Sau khi ly hôn với người vợ đầu tiên, cha gã cưới tiếp thì đối phương dẫn theo một đứa, Lưu Tang liền bắt đầu phản nghịch, hai lần bỏ nhà ra đi, lần cuối cùng bỏ nhà đi là vì cha gã ung thư đường ruột, gã ở một mình với mẹ kế, bị hắt nước sôi, gã vừa xin ăn vừa đi đường đến bệnh viện trong thành phố tìm cha gã, đến bệnh viện cha gã đã chết rồi, thế là gã không hề về nhà nữa.

Lúc xin cơm gã quen Lạt Đầu Cô Tử, là vì gã kể lại chuyện cha gã, chứ không phải vì cái tai gã tốt.

Ba năm sau căn nhà cha gã để lại cho mẹ kế bị cháy, cả nhà của mẹ kế gã đều dọn qua đó, mấy người gồm cả cậu em vợ của mẹ kế đều bị chết cháy. Cảnh sát nói toàn bộ cửa sổ đều dùng dây kẽm quấn chặt, người phóng hỏa đứng nghe ngoài cửa, trên tro dưới đất có một dấu giày, còn có một dấu vết hình vuông, đó là máy ghi âm, người phóng hỏa ghi lại hết những tiếng kêu thảm thiết đó.

Nghe sấm, còn gọi là vong thính, giang hồ đồn rằng thông qua lỗ tai âm có thể nghe được vong linh trong cổ mộ nói chuyện, lỗ tai cần nghe tiếng người thân sắp chết, dùng thêm tà thuật, mới có thể dần dần nghe được người chết trò chuyện. Đương nhiên, sau này chứng minh là lợi dụng cộng hưởng tiếng sấm. Đây chỉ là nghe sai đồn bậy.

Nhưng bắt đầu từ khi đó, lỗ tai Lưu Tang đã trở nên rất tốt.

Những chuyện này đều là Bàn Tử nghe được lúc gặp chiến hữu của Phan Tử ở lễ truy điệu, nghi người trộm rìu, người chưa từng nghe câu chuyện này nhìn mặt Lưu Tang ti tiện, hắn nhìn Lưu Tang, cứ cảm thấy gã âm khí bức người.

Người giống như tôi, cũng luôn muốn tìm một vài chuyện tốt để cân bằng chuyện xấu, nhưng chuyện tốt lại thường nhẹ không khiến người ta đắn đo nổi, chuyện xấu lại rất chắc chắn, câu chuyện này nghe xong khiến người ta tuyệt vọng.

Bốn bề u ám, vô cùng áp lực.

Nhưng tôi cũng tin vào trực giác của mình, tôi luôn cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc khác, vì Lưu Tang mà tôi thấy, trên người không có thứ tà khí này. Đang suy ngẫm, Muộn Du Bình đã móc ra kim dò hình chữ L, chuẩn bị đâm vào trong cửa mộ.

Cái mộ này chắc từng có người mở rồi, lý ra không khí không có vấn đề, nhưng chúng tôi không mang theo mặt nạ phòng độc, tôi sợ người ta đi vào bằng tuyến đường khác, còn để lại mộ thất kín bưng, cái này cũng phải cẩn thận.

Khe hở cửa mộ bị thứ gì đó giống như dầu đồng bịt kín, bên trong nếu có lượng lớn khí cháy, cửa vừa mở ra gặp dưỡng khí có khả năng sẽ lập tức nổ tung hoặc cháy, hố lửa chính là có nguồn gốc như thế, coi như chúng tôi không bị cháy chết, dưỡng khí ở đây cũng sẽ lập tức cháy sáng. Bên trong cũng có khả năng bịt kín khí có độc, cho nên, gặp phải cửa mộ bịt kín, phải dùng một cái lỗ nhỏ thoát khí trước, năm đó Mã Vương Đống đục lỗ tóe ra lửa đến ba ngày.

Muộn Du Bình tựa lưng vào cửa mộ, trở tay đâm kim dò vào khe hở của cửa, dùng gương xem ngược lại, như vậy là an toàn nhất. Tôi dùng đèn pin chiếu sáng cho y, Bàn Tử quạt gió cho y: "Hít thở sâu, hít thở sâu, sắp được rồi."

Muộn Du Bình nhìn hắn một cái, rút kim dò ra, không có lửa tóe ra, cũng không có khí tuôn ra, bên trong không bị bịt kín, dưới ánh sáng điện thoại, chúng tôi đều nhìn thấy kim dò móc ra một vài thứ từ trong khe hở.

Là tóc dính đầy bùn.

Bàn Tử nhìn tôi một cái, tôi lắc đầu, cái cửa này tôi không định mở, Bàn Tử ngửi ngửi kim dò, đột nhiên ngửi được: "Các cậu còn nhớ truyền thuyết Hoàng đế câm không."

Chú thích:

(1), (2) Đều là tên gọi của cuộc chiến tranh biên giới 1979, hay thường được gọi là Chiến tranh biên giới Việt – Trung năm 1979 là một cuộc chiến ngắn nhưng khốc liệt giữa Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa và Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam, nổ ra vào ngày 17 tháng 2 năm 1979 khi Trung Quốc đưa quân tấn công Việt Nam trên toàn tuyến biên giới giữa 2 nước.
Cuộc chiến được phía Việt Nam gọi là Chiến tranh bảo vệ biên giới phía bắc, 1979 hay Cuộc chiến chống bè lũ bành trướng phương bắc. Phía Trung Quốc gọi là Chiến tranh đánh trả tự vệ trước Việt Nam (对越自卫还击战 Đối Việt tự vệ hoàn kích chiến) (trên nghĩa rộng là chỉ xung đột biên giới Việt-Trung trong gần mười năm từ năm 1979 đến năm 1989), bởi vì cho đến bây giờ họ vẫn cho là chỉ chống trả cuộc tấn công của Việt Nam.

(3) Nước Nam Việt là một quốc gia tồn tại từ năm 204 CN tới 112 CN ở khu Lĩnh Nam, Trung Quốc (thuộc khu Dương Châu trong Cửu Châu), quân chủ khai quốc là Triệu Đà, quân chủ mất nước là Triệu Kiến Đức, thủ đô Phiên Ngu (nay là thành phố Quảng Châu tỉnh Quảng Đông), quốc thổ khi hưng thịnh bao gồm Quảng Đông, Quảng Tây, Hongkong, Macao, Bắc bộ Việt Nam.
Triệu Đà cha Trọng Thủy đây mà =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi