Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 31: Mộ Đạo Dư Thừa

Tác giả: Nam Phái Tam Thúc

Dịch: Hỏa Dực Phi Phi

Thứ trong tay tôi này, chúng tôi thường gọi là pháo lạnh, thực ra là sai lệch, loại này trong quân sự gọi là gậy cháy, chúng tôi thường mua được thông qua công ty đường sắt, ở cục đường sắt, thứ này gọi là đuốc tín hiệu, thường được mua kết hợp với pháo hiệu, thời gian đốt cũng chỉ có tầm 10 phút, sở dĩ gọi thứ này là pháo lạnh, là vì rất nhiều đuốc tín hiệu quả thực là đuốc lửa lạnh, nhưng bó này Bàn Tử mua hẳn là hàng cũ đường sắt. Đốt lên tóc tôi cũng cháy sém.

Nếu không phải lạnh, vậy chính là gậy cháy dưới nước, nháy mắt nhiệt độ cao nhất là 2600 độ, chẳng trách bích họa bị cháy thành như vậy.

Tôi đoán thuốc màu trên bích họa này gặp ánh sáng thì có thể bay hơi, có thể có liên quan đến khoáng vật đặc thù ở nơi này, họa sĩ thường sẽ nhặt đá đỏ ở địa phương điều chế thuốc màu, không biết là cố ý hay vô tình, bích họa sử dụng loại màu đỏ đặc biệt này.

Gậy cháy tuy nguy hiểm, chỗ tốt là đồng thời chiếu sáng, còn có thể làm vũ khí, nhưng cả bích họa đều đang bốc hơi, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng không khí vặn vẹo. Trong không khí tràn ngập mùi gậy cháy, đồng thời cũng có thể ngửi thấy thứ mùi máu kỳ quái đó, hai loại mùi khiến tôi không ngừng hoảng hốt. Tôi không ngừng bạt tai mình, mới có thể khiến bản thân duy trì tỉnh táo. Đang hoảng hốt, tôi cảm thấy điện thoại của mình vẫn đang vang, giống như có tin nhắn liên tục gửi đến. Nhưng cúi đầu nhìn, lại phát hiện trong điện thoại chẳng có gì cả.

Tôi nghĩ đến mấy lần lỗi giác tin nhắn, nghĩ đến căn phòng xác khô của Dương Đại Quảng. Luôn cảm thấy không ổn lắm, lẽ nào ở trong phế tích đó, tôi đã bắt đầu trúng độc?

Lúc này cũng không dễ suy nghĩ thêm nữa, tôi quả quyết cởi quần đùi của mình, quấy quấy trong bùn làm ẩm, tôi che lên miệng mình. Sau đó chôn gậy cháy vào trong bùn.

Thứ này tự nó có mang chất oxy hóa, ở trong nước cũng cháy được, tiếp tục cháy trong bùn, nhưng ánh sáng nhìn không thấy. Bốn phía nháy mắt một mảng tối đen.

Tôi ôm cái đầu pho tượng cổ bò tiếp, lắc la lắc lư, nếu rơi xuống bùn thì đi không nổi một bước, trong những pho tượng cổ xung quanh chắc chắn có điều kỳ quặc, dưới bùn chắc chắn giấu đồ. Tôi chỉ có thể hành quân lối hiểm.

Tôi rút kíp mìn trên người ra, giấu mình phía sau pho tượng cổ tôi đang ôm, tính toán khoảng cách xong tôi ném ra ngoài.

Ném xong cả người tôi rút vào trong bùn, dùng hết sức lực toàn thân cuộn mình lại, trong lòng thầm đếm 1, 2, còn chưa đến 3 kíp mìn đã nổ. Cả người tôi ở trong bùn giống như bị thụi mạnh một đấm, suýt nữa là bất tỉnh. Cơ thể bên trái hoàn toàn chịu sóng xung kích, bò ra khỏi bùn tôi liền nôn, gậy cháy bị nổ bay ra khỏi bùn, thứ đó bị sóng xung kích ầm ra ba bốn thước vẫn cháy như cũ, tôi đã không với tới nữa. Nhưng mượn ánh lửa, tôi nhìn thấy phần đỉnh hố bồi táng lần nữa bị nổ sụp, vô số đá vụn trút xuống, tôi ôm đầu nhìn chỗ tôi vứt bị nổ ra một cái hố lớn, bùn đầy trời, toàn bộ đều dính lên con mắt trên bích họa.

Nhìn! Nhìn nữa đi nổ banh mày luôn! Tôi nhìn bích họa trên trần nhà đã nứt ra hàng loạt, lần nữa vứt ra ba kíp mìn, lại rút người vào trong bùn.

1, 2, lại nổ. Lần này động tĩnh lớn hơn rất nhiều, đất run núi chuyển, là vì trước đó đã nổ bùn ra một lỗ thủng, không đợi bùn hoàn toàn lấp lại, liên tục nổ lần hai, ba, bốn. Bùn cũng bị nổ đến nóng lên, tiếng vang thứ ba tôi trực tiếp bị sóng xung kích nổ bay ra khỏi bùn, lộn nhào một cái lại đập vào bùn. Tiếp đó là bùn mịt trời mịt đất rơi xuống. Quần lót trên mặt cũng chẳng thấy đâu.

Trần nhà hoàn toàn sụp đổ, phần đáy hố bồi táng cũng sụp, tất cả bùn bắt đầu tràn về một hướng.

Trong lòng tôi chỉ có một câu đ* mẹ, tôi bảo Bàn Tử tăng ngòi nổ kíp mìn lên 3 giây, móa nó chỉ có hai giây, chắc chắn là uống rượu mà cắm rồi. Nếu không phải tôi tiếc mạng đều là ném ra trước, ông đây chắc chắn đã bị kíp mìn của chính mình nổ trọc đầu rồi.

Bò lên lần nữa, người tiếp tục lún xuống dưới, bùn trên người đều đang bốc hơi nước, tôi cười lạnh trong lòng, mặc kệ những pho tượng trong bùn này giấu cái gì, dù có là khủng long, bốn kíp mìn cũng nên hoài nghi về cuộc đời rồi.

Tôi khó khăn xoay người trong bùn tìm quần lót, phát hiện tìm trong bùn không thấy, thầm nói phen này xấu hổ rồi, dùng điện thoại tự sướng một tấm, lúc này cả người đều là bùn, lại cũng không nhìn ra đầu mối gì. Thoáng yên tâm. Bùn bắt đầu đưa tôi xuống dưới.

Sức mạnh kia thật lớn, không phải thứ người có thể kháng cự, tôi nhìn pho tượng trước đó ở trong bùn, toàn bộ bị nổ đến tả tơi, thầm thấy kỳ quái, bị nổ thành như vậy, đồ ở đây có thế nào cũng phải chui ra tụ lại chỗ tôi, vừa chuẩn bị rơi xuống tầng dưới, vừa cắn dao chuẩn bị đại chiến.

Chưa đợi tôi phản ứng lại, đột nhiên từ trên trần nhà treo ngược xuống một thứ, tóm lấy đai trang bị của tôi. Tôi vừa định dùng dao chém, đã nghe thấy giọng quen thuộc: "Đừng động đậy!"

Tiếp đó lại nghe phía trên trần nhà, Bàn Tử một tiếng: "Lên!"

Tôi bị kéo cả người ra khỏi bùn, lập tức bị kéo lên tầng trên qua lỗ thủng trần nhà, ném xuống đất.

Ánh sáng mờ của một cái màn hình điện thoại chiếu vào tôi, tôi liền nhìn thấy Muộn Du Bình lật người lên, nửa xổm trên đất nhìn tôi, hình xăm trên người lộ ra một nửa. Xem ra vừa nãy dùng sức rất lớn.

Bàn Tử giơ điện thoại: "Cậu nổ bậy cái trym."

Tôi lau mặt một cái: "Học hỏi anh đấy." liền đổ vật ra đất.

Bàn Tử chuyền cho tôi một cái khăn lông, là cái hắn cột trên tay lau mồ hôi, ôi cái mùi đấy... tôi miễn cưỡng quấn lại, liền hỏi Bàn Tử và Muộn Du Bình làm sao tụ hợp.

Thực ra ba chúng tôi bị bùn cuốn vào mộ đạo cách nhau rất gần, cách nổ như vậy rất dễ biết đối phương ở đâu. Tôi nhìn nhìn xuống hố bồi táng dưới đất, bùn đang ùa xuống tầng dưới, lộ ra toàn cảnh cái hố này, nhưng rất nhanh gậy cháy cũng bị cuống theo xuống, dưới tia sáng mấy phút đó, tôi nhìn thấy bên dưới bùn, đều là xương trắng, nhưng không phải của người, có vẻ đều là xác ngựa và xe. Là hố ngựa xe. Bùn rút đi, lộ ra hết toàn bộ chiến xa bên dưới, chẳng trách vừa nãy giẫm lên chênh lệch cao thấp lớn như vậy.

Những xác chiến xa thời Hán mục nát này dưới sự bảo vệ của bùn, rất nhiều cái thậm chí vẫn còn màu sơn, tuy trục bánh xe đều đã mục rữa đổ sụp. Cả hố bồi táng toàn là chiến xa và xương ngựa, tráng lệ hết sức. Chính giữa những chiến xa này, bày toàn hình nộm Lôi công, giống như tà thần trong rừng rậm Mân Việt, tất cả đều bị bùn lật úp.

Bàn Tử thở dài, Muộn Du Bình vỗ chúng tôi một cái, bây giờ tình hình không rõ, tuy nhìn như đã trải qua thời gian rất dài, thực ra chúng tôi xuống mới được một chút, lúc này không thể lần lữa quá. Y nói: "Những mộ đạo này đều nối liền nhau, theo kinh nghiệm của tôi, vương mộ này không lớn, hố bồi táng ở bên dưới, bây giờ chúng ta đã nhìn thấy kết cấu bốn tầng, bên dưới là hố bồi táng, dưới nữa là tầng thoát nước, vậy đường chúng ta đang ở, hẳn là mộ đạo chính."

Tôi tính giây lát, quả nhiên là vậy, Bàn Tử dấp bùn trên người tôi vẽ lên mặt đất một chút, mộ thất này không giống với mộ Hán ở đồng bằng, nó tương đối lập thể, mộ đạo phía trên hố bồi táng, có thể liên kết với nhau thông qua thềm đá và hố bồi táng. Nhưng ——

Tôi nhìn nhìn đỉnh đầu, đỉnh đầu còn có một mộ đạo, chính là nơi tôi rơi xuống, mộ đạo này là thế nào?

Làm nghề này, quy củ vô cùng quan trọng, có thiết kế cổ mộ trái lệ thường, nhất định ẩn giấu ý đồ quan trọng.

Bàn Tử cũng phát hiện nghi hoặc của tôi, hắn vẽ trọng điểm trên hình: "Mộ đạo này là dư ra, song song với mộ đạo chính. Ở phía trên cả vương mộ."

"Có một cái bị bỏ phế." Muộn Du Bình nhìn nhìn nơi sâu trong mộ đạo: "Có thể là đào đến cái gì đó, không dám tiếp tục, cho nên điều chỉnh lại từ đầu vị trí mộ đạo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #kinhdi