Chương 22: Tìm Cửa Mộ
Tác giả: Nam Phái Tam Thúc
Dịch: Hỏa Dực Phi Phi
Pháo lạnh của Muộn Du Bình được châm ở một nơi xa hơn, tôi thở phào. Nhìn nhìn đồng hồ trên tay mình, dự đoán xem hình thế hiện giờ.
Tốc độ đi xuống của bùn nhão rõ ràng đang chậm lại, nước dưới chân chúng tôi càng lúc càng nhiều. Tôi ngẩng đầu nhìn, chúng tôi cách bề mặt bãi bùn đại khái khoảng cách hơn 60 mét, gần bằng độ cao 20 tầng lầu, từ dưới đáy nhìn lên, đúng là cao vô cùng.
Bùn nhão trút xuống hai bên hình thành sườn dốc giống như đất đá trôi, hình thành một chữ V, chúng tôi ở điểm thấp nhất của chữ V. Trong bùn nhão có thể nhìn thấy nham thạch nhô lên, đây chính là móng kết tinh(1) ở phần đáy bãi bùn.
Khe hở này cũng không phải đặc biệt rộng, nếu không có những bùn nhơ này, đại khái cũng chỉ rộng 25 mét, không biết nguyên nhân gì, bùn nhão của bãi bùn phía trên không trút xuống lấp đầy khe hở này ngay, tôi phân tích, khe hẹp chữ V này thực ra là một sơn động hình ống khổng lồ trong móng kết tinh dưới bãi bùn, chúng tôi đánh ngòi nổ xuống dưới, nổ vụn phần đỉnh sơn động này. Giây lát toàn bộ bùn nhão phía trên đều đổ vào sơ động bên dưới, kéo theo chúng tôi cũng bị cuốn xuống.
Vại nước và thuyền trên vách động, dường như là hố bồi táng, sơn động này rất có khả năng là một bộ phận của vương mộ Nam Hải. Có khả năng là đâu đó xung quanh hố bồi táng.
Nhưng cho dù tốc độ bùn nhão chậm như vậy, không quá hai tiếng, khe nứt này cũng sẽ bị bùn nhão lấp đầy lần nữa, nhìn từ trên mặt đất, chưa từng xảy ra chuyện gì. Một phút cũng không được lãng phí.
Tôi lớn tiếng hỏi Bàn Tử: "Làm sao đây?"
Lưu Tang đã phản ứng lại được, gã bắt đầu thử đạp lên sườn dốc đất đá trôi bò trở lên bãi bùn, bùn nhão chảy xuống sức mạnh kinh người, gã đạp lên sườn dốc gian nan cất bước, chỉ cần vừa dừng lại đã bị kéo xuống dưới. Quyết sách của Bàn Tử trong những lúc thế này là chuẩn nhất, hô lớn: "Không lên được đâu!" hắn chỉ chỉ dòng sông bùn đang chảy xuôi dưới chân. Phần đáy khe hẹp này, tập trung bùn nhão xuống đây đang chảy về một phương hướng.
"Thì ra đây chính là sơn động, một bộ phận đã sụp rồi, chắc chắn có không gian liên kết động khác. Xuôi theo hướng dòng chảy bùn, chắc chúng ta có thể tìm được nơi an toàn chống chọi một thời gian." Bàn Tử cố gắng lội nước, chỉ vào bùn nhão bên cạnh Lưu Tang, "Có thuyền!"
Chúng tôi vỗ rớt gián biển theo xuống, bò về phía Lưu Tang, bùn nhão lúc này đã sắp dưới đùi, tôi biết nếu lên đến đùi, vậy cơ bản đi cũng không được nữa. Mỗi bước đi đều phải hao phí thể lực cực lớn.
Tôi và Bàn Tử đến bên cạnh gã, Bàn Tử chẳng quan tâm gã, dùng tay gạt bùn nhão ra, vun súng của mình lên, dùng sức vẫy hết bùn trong ống súng, tôi kéo hắn lại: "Sẽ téc nòng đấy!"
"Hội chơi súng chất lượng tốt, con này là súng tự chế, đạn bắt ra có thể sẽ rơi xuống đất, nhưng nòng tuyệt đối sẽ không téc, cược tôn nghiêm Nhị Cẩu Hắc ở Xương Bình!" Bàn Tử bắn quét một cái, bắn lên phần đệm của một chiếc thuyền độc mộc trên vách đá, mấy cái đệm gỗ này đều cố định thuyền lên một cái giá trong vách đá, đạn theo nước bùn bắn xuống, đệm gỗ bị bắn nát.
Hắn bắn quét một mạch, bắn nát tất cả đệm gỗ, hai chúng tôi dùng báng súng nạy thuyền độc mộc từ trong vách đá ra.
Loại thuyền độc mộc nhỏ này từng phết dầu đồng, tuy đã mục rữa nhưng thân thuyền vẫn nguyên vẹn, chúng tôi bò lên, Bàn Tử hô lên với Lưu Tang: "Tên ngốc, ba giây, quá giờ không đợi."
Lưu Tang quay đầu lại nhìn, lập tức nhào lên thuyền, chúng tôi một chân quỳ gối trên thuyền, một chân làm mái chèo, giống như hải mã trượt thuyền độc mộc xuống hạ lưu, ngang qua Muộn Du Bình, Muộn Du Bình không biết đang nhìn gì, Bàn Tử hô to: "Tiểu Ca!"
Muộn Du Bình trở mình một cái, bay lên mang theo hoa bùn đầy trời, rơi xống đầu thuyền chúng tôi, đầu thuyền nặng thêm, tốc độ thoắt cái tăng nhanh, vừa hay độ dốc dòng sông bùn lớn thêm, chúng tôi rút lên thuyền, trong nháy mắt hai sự chênh lệch rơi xuống thuyền, thân thuyền xoay vòng, suýt nữa lật úp.
Không dễ gì mới ổn định, thuyền đã xoay mấy vòng lớn, tôi thấy Muộn Du Bình một tay tóm dây lưng tôi và Bàn Tử, Lưu Tang ôm lấy một bên thuyền độc mộc, nháy mắt đó tôi phát hiện ánh mắt Muộn Du Bình từ đầu đến cuối đang tìm gì đó.
"Anh đang nhìn gì vậy? Bàn Tử mắt tỏ, chúng ta cùng tìm!" tôi kêu lớn.
Đột nhiên độ dốc trong nháy mắt lớn thêm, từ khoảng 60 độ lúc đầu thoắt cái gần như biến thành 45 độ, bùn nhão ở đây vẫn chưa hoàn toàn phủ kín phần đáy sơn cốc này, rất nhiều nham thạch như mũi nhọn vẫn lộ ra ngoài bùn, tuy trong nước bùn tốc độ không chảy xiết như ở trong nước, nhưng va vào những nham thạch này vẫn sẽ khiến thuyền độc mộc xoay vòng điên cuồng. Pháo lạnh của chúng tôi toàn bộ đều rơi đến đâu không biết, châm thêm cũng không có thời gian. Chúng tôi không nhìn thấy gì cả, tôi đầu váng mắt hoa, nếu không phải có người níu tôi tôi chắc chắn đã văng lên.
Lưu Tang kêu to trong bóng tối: "Các vị tiền bối, tôi buồn nôn quá!"
Tôi la lớn: "Nuốt xuống!"
Bàn Tử kêu lớn: "Tiểu Ca đang tìm cửa mộ! Cậu ấy bận tay rồi! Bật đèn cho cậu ấy!" nói rồi một viên đạn tín hiệu bắn lên không, nháy mắt chiếu sáng cả khe hẹp, Bàn Tử cắn răng bắn ra, chúng tôi phát hiện mình đang cấp tốc xoay vòng trượt về phía một vực sâu, mà trên vách đá hai bên chúng tôi, đã không còn bùn lầy, mà là vô số mái cong và bậc cổng đá.
Nhìn kỹ lại, đình đài lầu các đầy trên vách đá đều là phù điêu, giống như những cây bonsai thật lớn, trong đó — chúng tôi có thể nhìn thấy, phía trước có một đại điện khổng lồ được khảm lên vách đá, đó hẳn chính là cửa mộ. Tôi nhìn mà thầm nghĩ không hay, đã thấy Muộn Du Bình nhìn tôi một thoáng, tôi kêu to: "Không được vứt tôi! Bàn Tử! Thổ háo tử!"
Bàn Tử bên hông vứt Thổ háo tử cho tôi, tôi dùng miệng kẹp, rút Phách tử liêu ra, dùng miệng cắm Thổ háo tử vào lỗ súng, Bàn Tử một bên rút thừng leo núi móc lên Thổ háo tử, tôi cố chịu đưng cơn váng đầu kịch liệt, bắn một phát vào vách đá, Phách tử liêu nháy mắt téc nòng, Thổ háo tử bị bắn ra, mang theo thừng leo núi bên hông Bàn Tử liền móc lên vách đá, chạm đến rồi không neo lại mà rơi thẳng xuống, trong nháy mắt Bàn Tử mắng tôi ngốc, không biết Thổ háo tử móc được cái gì, dây thừng lập tức căng lên kéo hông Bàn Tử, Bàn Tử hô to một tiếng, một tay kéo tôi, một tay bám siết thuyền độc mộc, Muộn Du Bình kéo hông tôi, ba người trực tiếp bị văng lên, thuyền trực tiếp bị kéo ngừng. Lưu Tang bay ra khỏi thuyền, lúc ngang qua Muộn Du Bình, Muộn Du Bình tóm tóc gã, ném gã lên vách đá. Gã đụng phải vách đá, lăn xuống dưới mười mấy vòng, cuối cùng một tay níu được một chỗ nhô lên dừng lại.
Bàn Tử ha ha cười lớn, đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng vang như sấm rền, ngẩng đầu nhìn lên, đạn tín hiệu chiếu sáng cảnh tượng phía trước chúng tôi, bùn nhão như thủy triều ùn ùn tuôn xuống dưới.
Chú thích:
(1) Trong địa chất học, thuật ngữ móng hay móng kết tinh được sử dụng để định nghĩa các lớp đá phía dưới nền trầm tích hay vỏ bọc, hoặc nói tổng quát hơn là bất kỳ loại đá nào dưới đá trầm tích hay bồn trầm tích mà nó là đá biến chất hay đá lửa về nguồn gốc. Tương tự, các loại trầm tích và/hoặc đá trầm tích trên đỉnh của móng có thể được gọi là "vỏ bọc" hay "vỏ bọc trầm tích".
(2) Dầu đồng: Dầu của quả du đồng, chống thấm (chắc vậy)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro